Chương trước
Chương sau
Tống Hoài Minh nói: "Lão Lưu à, vấn đề của anh hạn hẹp quá, phải chăng là muốn nói tôi quan báo tư thù?"

"Tôi đâu có."

Tống Hoài Minh nói: "Tôi vốn không muốn nhắc tới vấn đề này, nhưng anh đã chủ động nói ra thì tôi ở trước mọi người sẽ giải thích rõ vấn đề này."

Trong ánh mắt Chu Hưng Dân lộ ra vài phần bất đắc dĩ, trong mắt y, Lưu Chiêu trước mặt mọi người đề xuất vấn đề này hiển nhiên là không sáng suốt, Tống Hoài Minh từ lúc bắt đầu cuộc họp thường ủy hôm nay lấy dùng khí thế bức nhân để triển khai chiến trường, mục tiêu đả kích đầu tiên của y chính là Lưu Chiêu, mà dụng ý sau lưng thì chỉ có số ít người mới hiểu, vấn đề của Trương Dương là điểm dẫn nổ, Lưu Chiêu không nhắc tới, Tống Hoài Minh chưa chắc đã nói, nhưng Lưu Chiêu nếu đã lôi đề tài này ra, chẳng khác nào cho Tống Hoài Minh cơ hội mở chiến trường mới. Nhìn thế của Tống Hoài Minh hôm nay, tất nhiên muốn triệt để đột cháy bó lửa này.

Tống Hoài Minh nói: "Gần đây liên tiếp bắt được mấy quan viên đã bỏ trốn của Bắc Cảng, căn cứ vào tố cáo của tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, nói Trương Dương bị tình nghi dính líu đến giết người, và bức Trần Cương phải tham dự hủy thi diệt tích. Tôi sau khi biết được tin tức này thì lập tức triệu Trương Dương đến Đông Giang, cũng giao hắn cho Ủy ban kỷ luật, lão Lưu, tôi bảo anh tự phụ trách chuyện này có đúng không? Tôi có dặn dò a, chuyện này anh nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng hay không?"

Lưu Chiêu không thể phủ nhận, gật đầu nói: "Có."

Tống Hoài Minh nói: "Giao chuyện này cho a, một là để tỏ rõ sự công chính vô tư, hai là để tránh hiềm, tôi không muốn bởi vì quan hệ đặc thù của tôi và Trương Dương mà ảnh hưởng đến công tác của Ủy ban kỷ luật."

Lưu Chiêu nói: "Căn cứ vào tiến độ thẩm tra xử lí trước mắt thì tình tiết vụ án trên cơ bản đã sáng tỏ, Trần Cương và Viên Hiếu Thương, hai kẻ có liên quan tới vụ án đều đã thừa nhận Trương Dương giết chết vũ nữ Thiên Nhai Tang Bối Bối, và sự thật hắn đã hủy thi diệt tích." Lưu Chiêu rõ ràng muốn trở mặt với Tống Hoài Minh, dù sao đã xé rách da mặt rồi, đừng trách tôi vô tình.

Thính trưởng thính Công an Cao Trọng Hòa nói: "Bí thư Lưu, lời này của anh tôi có chút không rõ, tình tiết vụ án gì? Ai lập án? Chỗ tôi còn chưa có kết quả mà? Kết luận của anh từ đâu? Từ Lúc nào thính công an chúng tôi do Ủy ban kỷ luật quản vậy?" Những lời này của y hỏi rất đúng chỗ, chẳng những chặn ám tiễn của Lưu Chiêu cho Tống Hoài Minh, còn lật tay tát lại một cái.

Lưu Chiêu rõ ràng cảm thấy mình bị cô lập.

Bộ trưởng Tuyên truyền Tiếu Nguyên Bình nói: "Mọi người ai có phân công nấy, chức quyền rõ ràng, tôi thấy tùy tiện vượt qua quyền lực của mình là không đúng."

Cao Trọng Hòa nói: "Nếu đã nói tới công tác bản chức của tôi, tôi có lời muốn nói, thứ nhất, chuyện của Trương Dương vẫn chưa lập án, lập án là Trần Cương, là Viên Hiếu Thương. Thứ hai, căn cứ vào nguyên tắc phá án của cảnh sát chúng tôi, chỉ bằng vào chứng của một mình Trần Cương, chúng tôi vẫn không thể xác định Trương Dương giết, về phần Viên Hiếu Thương, hắn hiện tại không hề cung cấp bất kỳ chứng cớ về việc Trương Dương giết người và hủy thi diệt tích, chúng ta phải tôn trọng sự thật, không thể ăn nói lung tung."

Lưu Chiêu giống như bị người ta tát một cái, sắc mặt vô cùng khó coi, rõ ràng tình huống hắn biết được là Viên Hiếu Thương đã thừa nhận, nhưng sao lại đột nhiên phủ định cung? Nếu như thực sự là vậy, chuyện liền phức tạp rồi.

Cao Trọng Hòa nói: "Vừa rồi bộ trưởng Tiêu có câu nói rất đúng, mọi người ai có phân công nấy, tùy tiện vượt quá quyền lực là không tốt, tôi ở đây có mấy câu hỏi đồng chí Lưu Chiêu, bí thư Tống bảo anh điều tra Trương Dương, là công tác trong phân quản của Ủy ban kỷ luật các anh, vì sao anh giao Trương Dương cho thính công an chúng tôi?"

Lưu Chiêu nói: "Tuy rằng ai có phân công nấy, nhưng mọi người cũng có thể hợp tác với nhau, chuyện này liên quan tới tội hình sự, đương nhiên cơ quan công an các anh phải hiệp đồng công tác."

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương bị song quy à? hay là song khai? Đều không phải? Ủy ban kỷ luật Các anh cứ như vậy giao người cho chúng tôi, có ý gì? Có lẽ có ư? Tôi không phải lên tiếng cho Trương Dương, nếu như hắn phạm tội, tôi đương nhiên sẽ bắt hắn, mặc kệ hắn là con rể của ai, tôi cũng sẽ không nể mặt, nhưng làm việc phải có quy tắc, phải chú ý trình tự. Cơ quan công an Chúng tôi cũng không thể tùy tiện bắt người, chuyện là các anh làm, nhưng phiền toái đều bắt chúng tôi gánh, đây là hợp tác mà các anh gọi ư?"

Bộ trưởng Tổ chức Tiêu Nãi Vượng nói: "Về việc xử lý đồng chí Trương Dương, quả thực tồn tại vấn đề rất lớn, bí thư Lưu, anh làm công tác Ủy ban kỷ luật cũng không phải ngày một ngày hai, đối với xử lý cán bộ vi phạm kỷ luật chắc hiểu rõ hơn chúng tôi, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Anh làm như vậy. Sẽ làm rất nhiều đồng chí cảm thấy mê hoặc, có người thậm chí sẽ cảm thấy anh có thành kiến với bí thư Tống, anh đang quan báo tư thù."

Bỏ đá xuống giếng tuyệt đối là một trong những tố chất cơ bản mà cán bộ phải có.

Lưng Lưu Chiêu đã ứa mồ hôi lạnh, Tiêu Nãi Vượng này thâm thật, anh ủng hộ Tống Hoài Minh thì cũng không đến mức nói tôi quan báo tư thù chứ? Tôi có thù với anh à?

Lương Thiên Chính nói: "Lão Lưu và bí thư Tống không có mâu thuẫn gì đâu, tôi thấy không đến mức là quan báo tư thù, có điều chuyện này các anh xử lý đích xác có chút không thỏa đáng, Trương Dương cũng không phải là củ khoai lang nóng, anh vội vã ném cho thính công an làm gì? Nếu như anh tra ra vấn đề của hắn, song quy, song khai đi, anh giao hắn cho thính công an, chính là nói dẩy tất cả có trách nhiệm sang bên lão Cao, nếu như thính công an có thể thay thế công tác của Ủy ban kỷ luật thì như vậy Ủy ban kỷ luật các anh tồn tại còn ý nghĩa gì? Để lão Cao kiêm nhiệm bí thư Ủy ban kỷ luật luôn cho rồi!"

Mới nghe thì Lương Thiên Chính như là đang nói đỡ cho mình, nhưng nghe xong hai câu mới phát hiện Lương Thiên Chính so với Tiêu Nãi Vượng còn ác hơn nhiều, đây không phải giựt giây cách chức tôi ư? Nhưng các anh không có quyền này!

Chu Hưng Dân thờ ơ nhìn cuộc quần ẩu này, sắc mặt Lưu Chiêu so với bị ăn đòn còn khó coi hơn, Chu Hưng Dân mở miệng nói rất đúng lúc: "Phương thức thẳng thắn nêu ý kiến này của mọi người là rất đúng, lão Lưu, không phải là có thù riêng gì với anh đâu, anh có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ra đi." Y là đang cho Lưu Chiêu một cơ hội xuống đài.

Chu Hưng Dân vừa mở miệng, những thường ủy vốn muốn đi lên giẫm mấy phát theo lập tức từ bỏ ý định, tuy rằng Chu Hưng Dân ở Bình Hải là lão Nhị, nhưng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của y, nghĩ tới gia tộc phía sau y, không ai dám ngang nhiên đối nghịch.

Tống Hoài Minh nói: "Lão Lưu. Anh nên ngẫm lại đi, trong xử lý vấn đề này, anh thật sự có chút lo trước ngó sau quá, vốn không cần phức tạp như vậy nhưng anh lại khiến nó trở nên rối tung rối mù."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.