Chương trước
Chương sau
Người Gọi điện thoại tới là An Đạt Văn, khách bên Hongkong đã tới, là bằng hữu kiêm anh em kết nghĩa của An lão lúc sinh tiền Lâm Mục, y và An gia cũng được coi là bạn bè lâu năm, cho nên An Đạt Văn thông tri cho An Ngữ Thần tới gặp mặt.

An Ngữ Thần đồng ý ngay, Trương đại quan nhân lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho cô ta, cho nên hôm nay đã chuẩn bị theo sát toàn bộ quá trình.

Lão đạo sĩ cũng vì những lời hôm qua của Trương Dương mà từ bỏ ý định tới hiện trường lễ tang, cho dù người chết là cháu ông ta, ông ta cũng không thể biểu hiện ra sự nhiệt tình quá mức, bằng không thực sự có thể khiến cho người khác hoài nghi.

Trương Dương và An Ngữ Thần đi rồi, lão đạo sĩ cầm chổi, dọn dẹp sân, từ sau khi Tử Hà quan cháy, hơn phân nửa phòng ốc của đạo quan đều đã sụp đổ, chính phủ cũng chi cho một khoản để sửa chữa đạo quan, có điều thực sự khởi công xây dựng thì phải tới sang năm.

Lý Tín Nghĩa vừa quét vừa nhớ tới những thảm kịch liên tiếp phát sinh trong mấy năm nay, trong lòng không khỏi cảm thán. Khi Lý Tín Nghĩa đang thở dài thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Lý Tín Nghĩa xoay người lại nhìn, thấy một nam tử trung niên chậm rãi bước vào, phía sau y còn có hai người trẻ tuổi đi theo, từ hoa trắng mà họ cài trước ngực có thể đoán ra, mấy nam tử này cũng tới tham gia lễ tang của An Đức Uyên.

Nam tử trung niên nói với Lý Tín Nghĩa: "Đạo trưởng, tôi cũng tin đạo, muốn dâng hương siêu độ cho vong linh của bạ tôi trước Lão Quân, không biết đạo trưởng có nguyện ý giúp cho không?"

Lý Tín Nghĩa nghe nói người này là vì siêu độ cho An Đức Uyên mà đến, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: "Tử Hà quan trước giờ luôn đón chào khách bát phương, thí chủ là người có duyên, mời vào mời vào."

Nam tử trung niên đánh mắt ra hiệu cho hai thủ hạ, hai người đều dừng ở bên ngoài không đi theo.

Lý Tín Nghĩa dẫn người trung niên vào đại điện, đại điện sau khi trải qua trận hoả hoạn đó, cũng tổn hại nghiêm trọng, nhất là nóc nhà, hiện tại tạm thời vẫn chưa sửa chữa, dùng vải che tạm. Mỗi khi trời mưa lại dột.

Nam tử trung niên tự mình mang hương tới. Y cầm một bó hương cắm vào.

Lý Tín Nghĩa đứng ở một bên, nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của nam tử trung niên này, thầm nghĩ trong lòng: "Hiện giờ khách hành hương thành kính như vậy cũng không còn nhiều."

Nam tử trung niên giơ hương trong tay lên vái tứ phương, cuối cùng cung kính quỳ xuống trước tượng Lão Quân, mùi hương này vô cùng đặc biệt, khác với hương bình thường. Lý Tín Nghĩa bất giác hít sâu một hơi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên ý thức được việc này không ổn, không chờ ông ta có phản ứng, hai chân lão đạo sĩ đã mềm nhũn, rầm một cái ngã xuống.

Nam tử trung niên cắm hương vào trong lư hương. Mỉm cười đã lão đạo sĩ đã bất tỉnh nhân sự, nói khẽ: "ông cả đời kết duyên với nhang đèn, vậy mà một chút mùi này cũng không chịu nổi."

Khi An Ngữ Thần hàn huyên với Lâm Mục lão gia tử, Trương Dương đứng ngay bên cạnh cô ta.

An Đạt Văn nói vài câu rồi quay lại quỳ trong linh đường, trong khoảng thời gian An Đức Uyên chết. Biểu hiện của hắn rất giống một vị hiếu tử. Vừa mới quỳ xuống thì di động đổ chuông, An Đạt Văn điện thoại. Nghe thấy một giọng nói đắc ý: "Đắc thủ rồi."

An Đạt Văn bất động thanh sắc, gác máy, cúi đầu hoàn lễ với khách vừa mới tiến vào.

Lâm Mục và An Chí Viễn là lão hữu nhiều năm, cũng là anh em kết nghĩa của An lão, có điều khác với những anh em kết nghĩa khác của An lão, Lâm Mục luôn làm chính ngành, khi ông ta trẻ tuổi từng bởi vì chọc vào hắc đạo mà bị đuổi giết, về sau An Chí Viễn ra mặt giúp ông ta xử lý việc này. Thấy An gia liên tục gặp bất trắc, trong lòng Lâm Mục cũng không khỏi cảm khái, vốn lần này con cái ông ta cũng không đồng ý để ông ta tới đây, nhưng Lâm Mục nhớ tới nhưng ơn nghĩa của vị lão hữu An Chí Viễn này đối với mình, vẫn lê thân thể già nua từ Hongkong tới dâng hương.

An Ngữ Thần nói: "Đa tạ Lâm gia gia đã tự mình tới đây."

Lâm Mục hiền từ nói: "Tôi vốn cho rằng Đức Uyên sẽ an táng ở Hongkong, nhưng không ngờ cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn lá rụng về cội, người của An gia của tình cảm rất thâm hậu đối với cố thổ."

An Ngữ Thần gật đầu.

Lâm Mục nói: "Có tin tức của cha cô hay không?"

Cha cha, mắt An Ngữ Thần không khỏi đỏ lên.

Lâm Mục biết mình đã chạm đến chuyện thương tâm của cô ta, vội vàng trấn an: "Chắc không có việc gì đâu, cha cô làm người trung hậu, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng?"ông ta đề xuất mà tới thăm mộ An lão, Lâm Mục có yêu cầu như vậy cũng rất bình thường, từ Hongkong xa xôi tới đây, nói sao cũng phải dâng một nén nhang trước mộ phần của lão bằng hữu chứ.

An Ngữ Thần dẫn đường cho Lâm Mục, Trương Dương đi cùng, nhưng khi tiến vào rừng già của An gia, lại bị bốn gã nam tử mặc tây trang đeo kính đen cản đường, tách hắn khỏi An Ngữ Thần và Lâm Mục.

Trương đại quan nhân không khỏi có chút bực mình, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

An Ngữ Thần nghe thấy động tĩnh phía sau thì xoay người lại, nhìn thấy có cản Trương Dương, cô ta tức giận nói: "Làm gì thế? Để anh ta vào?"

Giọng nói nham hiểm của An Đạt Văn từ phái sau vang lên: "Hắn có tư cách gì mà vào rừng già của An gia chúng ta?"

An Ngữ Thần nói: " Tôi dẫn hắn vào cũng không được à?"

An Đạt Văn lắc đầu nói: "Không được, An gia không còn do chị định đoạt, chị và hắn có quan hệ gì? Thầy trò? Tôi thấy không giống. Vợ chồng? Hình như chưa nghe nói hai người đăng ký kết hôn, tôi tuy rằng gọi chị là chị họ, nhưng hôm nay là tang lễ của cha tôi, không thể để người lại đi lại trong rừng già của An gia."

Lâm Mục nói: "A Văn, cậu nói như vậy thì tôi cũng là người ngoài rồi."

An Đạt Văn nói: "Lâm lão gia tử, chuyện này không liên quan tới ngài, ngài là anh em kết nghĩa của ông nội tôi, ngài đương nhiên là có tư cách, tôi là ngứa mắt người ngoài khoa tay múa chân với chuyện của An gia chúng tôi." Hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương.

An Ngữ Thần còn muốn cãi thì Lâm Mục thở dài: "Hai đứa nói ít đi thôi được không, có thể để người chết được yên nghỉ không?"

Trương Dương cũng không phải, có hứng thú gì với rừng già của An gia, hắn chỉ muốn bảo hộ An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần nghe Lâm Mục nói như vậy, cũng nén cơn giận, nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh ở chỗ này chờ em, em có thể tự chiếu cố cho mình."

An Đạt Văn phất phất tay nói: "A Đông, cậu dẫn người bảo hộ chị họ tôi, chuyện của An gia chúng tôi không cần người ngoài nhúng tay."

Đại Nhĩ Đông dạ một tiếng, suất lĩnh bốn gã thủ hạ đi theo.

Với tính tình của Trương đại quan nhân thì vốn đã xông lên tát cho An Đạt Văn hai cái rồi, nhưng An Ngữ Thần ở đây, hắn dù sao cũng phải chiếu cố tới cảm thụ của cô ta, chỉ có thể nén sự phẫn nộ trong lòng, dặn dò An Ngữ Thần: "Có chuyện gì thì gọi anh ngay."

An Ngữ Thần và Lâm Mục cùng đám người đó bước đi.

Trương Dương tới trước mặt An Đạt Văn.

Với đảm sắc của An Đạt Văn, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu hồi hộp, hắn trước đây không phải chưa ăn tát của Trương Dương, biết tên trước mặt này là hạng người là chuyện gì cũng dám làm, An Đạt Văn nói: "Anh muốn làm gì?"

Trương Dương nói: "Hôm nay tôi không đánh anh! An Đạt Văn, anh nghe rõ cho tôi, nếu anh dám giở trò gì ở đây, tôi đảm bảo anh sẽ không rời khỏi được núi Thanh Đài này."

An Đạt Văn giả vờ trấn định, cười lạnh nói: "Đừng coi mình như là chúa, chuyện của An gia chúng tôi tôi tự mình xử lý."

Lâm Mục dâng hương trước mộ phần của lão hữu, ông ta cảm thán nói: "Đại ca, nhớ tới trước đây chúng ta nâng cốc nói cười, cảnh đêm dài hàn huyên như vẫn còn trước mắt, nhưng giờ huynh đệ lại đã là người quỷ xa cách."

Nhìn di ảnh của An Chí Viễn trên bia mộ, trong lòng Lâm Mục không khỏi chua xót.

An Ngữ Thần Ở bên cạnh cũng khóc không thành tiếng, vừa nghĩ đến cha mất tích, ông nội chết, hiện tại ở An gia cô ta không ngờ ngay cả một người thân cũng không còn, An Ngữ Thần tất nhiên thương tâm.

Lâm Mục thở dài, đang định lên tiếng thì cảm thấy đầu óc quanh cuồng, rầm một cái ngã xuống đất.

An Ngữ Thần thấy thế thì kinh hãi thất sắc, đang muốn hét lên gọi người thì lại không thể nói được, cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất.

Đám người Đại Nhĩ Đông Ở bên cạnh vội vàng lao lên dập hương, khiêng Lâm Mục ra bên ngoài, cùng lúc đó, từ trong rừng trúc hai người áo đen đi ra, nhấc An Ngữ Thần lên, nhanh chóng biến mất trong rừng trúc.

Trương Dương ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, nhưng hắn cũng cho rằng giữa ban ngàn ban mặt, chắc không xảy ra chuyện gì đâu, khi hắn đã có chút bực mình thì đột nhiên nhìn thấy đám người Đại Nhĩ Đông kheeng Lâm Mục lão gia tử hớt hải chạy ra.

Mọi người chỉ đều chú ý tới lão gia tử này, nhưng Trương Dương lại phát hiện An Ngữ Thần không đi cùng.

Đại Nhĩ Đông kêu lên: "Không xong rồi, Lâm Mục lão gia tử đột nhiên té xỉu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.