Chương trước
Chương sau
Triệu Quốc Cường nói khẽ: "Cho nên, chuyện cô ta phá thai anh một tay cha tạo thành, mà sau đó không lâu thì mẹ con qua đời."

Triệu Vĩnh Phúc chán nản nói: "Cha có tội, cha có lỗi với mỗi người."

Triệu Quốc Cường nói: "Mẹ con qua đời có liên quan tới chuyện này hay không?"

Triệu Vĩnh Phúc cắn môi, nhìn con trai, y nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của con trai. Triệu Vĩnh Phúc nói: "Quốc Cường, việc này vẫn luôn dày vò cha."

Triệu Quốc Cường nói: "Chuyện quá khứ đã trôi qua rm chúng ta không thể thay đổi được gì, nhưng có chuyện con phải truy tra tới cùng, con phải công đạo cho Quốc Lương."

Triệu Vĩnh Phúc: "Nói Quốc Cường, có người muốn lợi dụng chuyện của Cảnh Thiên Thu để kéo cha xuống nước. Cha không sợ sẽ gặp phải báo ứng, cha chỉ là lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến con."

Triệu Quốc Cường nói: "Cha là cha con, bất kể phát sinh chuyện gì, con cũng sẽ gánh vác cùng cha."

" Quốc Cường." Triệu Vĩnh Phúc bởi vì những lời này của con trai mà rất cảm động.

Triệu Quốc Cường đứng dậy vỗ vỗ vai cha: "Cha, đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều, chuyện rồi sẽ có biện pháp giải quyết."

Triệu Quốc Cường tối hôm đó tới nhà ông ngoại, ông ngoại hắn Giang Đạt Dương là tiền phó thủ tướng, Triệu Quốc Cường lần này tới, mục đích là muốn ông ngoại ra mặt, hóa giải quẫn cảnh mà cha gặp phải trước mắt.

Giang Quang Á nhìn thấy anh họ tới, vội ra đón: "Anh Quốc Cường."

Triệu Quốc Cường gật đầu nói: "Ông ngoại có nhà không?"

Giang Quang Á nhìn lên lầu, lặng lẽ kéo Triệu Quốc Cường sang một bên, nói khẽ: "Ông nội hôm nay tâm tình không tốt, em thấy anh hay là để hôm khác tới tìm ông ấy đi."

Triệu Quốc Cường nói: "Không được, anh hôm nay phải gặp lão nhân gia."

Giang Quang Á nói: "Vừa rồi khi ăn cơm chiều, cha em tự dưng bị ông mắng cho một trận, em thấy tình thế không ổn liền ra ngoài đi dạo, anh Quốc Cường, hay là em với anh ra ngoài uống rượu đi."

Triệu Quốc Cường lắc đầu: "Tôi giờ phải gặp ông ấy."

Giang lão một mình ngồi trong phòng ngủ, lưng hướng ra cửa lớn, từ ba năm trước sau khi trúng gió. ông ta vẫn không khôi phục, hiện tại đi lại cần phải có xe lăn.

Cửa phòng không hề đóng, Triệu Quốc Cường gõ cửa phòng: "Ông ngoại."

Giang lão gia tử không hề lên tiếng, vẫn nhìn về phía trước. Nhưng cửa sổ lại bị một bức rèm che kín, ông ta không thể nhìn được ra bên ngoài.

Triệu Quốc Cường lại dè dặt gọi một tiếng.

Giang lão giờ mới ừ một tiếng.

Nghe thấy ông ngoại đáp lại mình, Triệu Quốc Cường mới yên tâm tới phía sau ông ta, cúi người ghé vào tai ông ta, nói: "Ông ngoại. Là cháu."

Giang lão trợn mắt: "Tôi vẫn chưa già tới mức ngay cả cháu ngoại của mình cũng không nhận ra."

Triệu Quốc Cường cười, hắn biết ông ngoại là người rất nghiêm túc, trong ấn tượng của hắn, lão gia tử rất ít khi cười: "Ông ngoại, ông sao lại ngồi đây một mình, đang giận ai vậy."

Triệu Quốc Cường không phải người giỏi nói, tài ăn nói của hắn không bằng Triệu Quốc Lương. Trên thực tế trong đám trẻ con bọn họ, lão gia tử thích nhất là Triệu Quốc Lương giỏi ăn nói, nghĩ đến cái chết thảm của em trai. Trong lòng Triệu Quốc Cường rất đau khổ.

Giang lão nói: "Tôi không giận ai cả. Cho dù tôi giận thì ai thèm để ý? Già rồi. Ngay cả đi cũng không nổi."

Triệu Quốc Cường nói: "Ông ngoại, ngày mai cháu phải về rồi, hôm nay đặc biệt tới nói lời từ biệt với ông."

"Chỉ để nói lời từ biệt với tôi ư?" Giang lão nghiêng người ngẩng đầu nhìn cháu ngoại của mình. Hai mắt ông ta dưới sự ma luyện của năm tháng càng lộ ra phong quang nhiếp hồn phách người ta, tựa hồ có thể trực tiếp xuyên thủng nội tâm của người khác.

Triệu Quốc Cường cúi đầu. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt ông ngoại.

Giang lão nói: "Anh có phải tới vì cha anh hay không?"

Hầu kết Triệu Quốc Cường giật giật, hắn vẫn không mở miệng, bởi vì hắn không biết nên bắt đầu như thế nào.

Giang lão thở dài, giọng nói của ông ta tràn ngập bi thương: "mẹ anh đã mất hơn mười năm rồi, vì sao không thể được yên ổn một chút, vì sao không thể để cô ta được yên giấc? Giang gia chúng tôi có lỗi gì với hắn, hắn vì sao lại đối đãi với con gái của tôi như vậy?"

Triệu Quốc Cường minh bạch, tư tình giữa cha và Cảnh Thiên Thu đã theo sự triển khai điều tra mà lộ ra, thậm chí ông ngoại cũng đã tìm hiểu chân tướng chuyện năm đó, có điều chắc không phải toàn bộ, ông ta không thể biết chuyện Cảnh Thiên Thu từng vì cha mình mà phá thai, nếu không, với bản tính cương trực của ông ngoại, chắc chắn sẽ khinh bỉ cha mình.

Triệu Quốc Cường nói: "Ông ngoại, cha cháu đã rất hối hận..."

Giang lão lắc đầu: "Hối hận không bù đắp được gì, tôi biết anh muốn nói gì,, Quốc Cường anh là đứa trẻ ngoan, anh tuy rằng họ Triệu, nhưng trong người anh có một nửa là của Giang gia chúng tôi, ở trong lòng tôi, anh và Quốc Lương, Quang Á không có ai nặng hơn ai nhẹ hơn cả! Các anh đều là cháu ngon của tôi."

" Ông ngoại." Hai chân Triệu Quốc Cường khuỵa xuống quỳ trước mặt lão gia tử.

Giang lão nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn: "Quốc Cường, tôi biết anh hiếu thuận, ông ngoại hôm nay muốn dạy anh một chuyện, nam nhân làm việc nhất định phải có trách nhiệm, ai gây ra họa thì tự mình phải gánh vác, lần này là Trung kỉ ủy anh cha anh, vấn đề tác phong, cái mặt già này của tôi cũng không thấy xấu hổ, tôi chỉ là cảm thấy đau lòng, tôi bị Triệu Vĩnh Phúc lừa gạt nhiều năm như vậy, nếu như không phải Trung kỉ ủy tra được hắn, tôi đến bây giờ cũng không biết con gái tôi lại chết một cách ủy khuất như vậy."

Triệu Quốc Cường rưng rưng nói: "Ông ngoại, nhưng cha cháu không hề có vấn đề trên kinh tế."

" Có vấn đề hay không là chuyện của hắn, nếu như không có vấn đề thì không ai đổ oan cho hắn được cả." Giang lão rụt tay lại, chuyển động xe lăn tới phía trước cửa sổ.

Triệu Quốc Cường vẫn quỳ ở đó.

Giang lão nói: "Anh đứng lên đi, trở về giúp tôi nói với cha anh, lần này hắn là gieo gió gặt bảo, từ giờ trở đi, không cho phép hắn bước vào cửa Giang gia chúng tôi nữa, không cho phép hắn tới trước mộ phần của con gái tôi diễn trò hư tình giả ý."

Lúc này Trương Dương đang ở thôn hoạ sĩ, hắn cũng nghe nói chuyện Triệu Vĩnh Phúc bị điều tra, có điều mục đích hắn lần này tới đây là muốn thông qua Cố Doãn Tri tận lực tìm hiểu một số tình huống về Tiết Thế Luân.

Cố Doãn Tri nghe nói Triệu Vĩnh Phúc bị điều tra thì không khỏi thở dài: "Trên Quan trường, chỗ dễ ngã nhất một là tiền tài, hai là nữ nhân, có một số quan viên có thể vĩnh viễn không bị tiền tài làm sa ngã, nhưng ở phương diện sinh hoạt cá nhân thì lại khó có thể khống chế mình, quan viên như vậy rất khó đi được xa." Cố Doãn Tri cả đời chìm nổi trong quan trường, đối với chuyện như vậy cũng nhìn quen lắm rồi.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trương đại quan nhân nghe mà xấu hổ, ho khan một tiếng: "Triệu Vĩnh Phúc bị Cảnh Thiên Thu hại cho thảm quá, cho dù tra không ra nhiều vấn đề lớn thì thanh danh cũng toi rồi."

Cố Doãn Tri gật đầu: "Tương lai hắn chắc không làm được gì nữa, nếu như là chuyện khác, Giang lão có lẽ sẽ ra mặtcho hắn, nhưng vì loại chuyện này thì..." Cố Doãn Tri lắc đầu.

Trương Dương nói: "Cha, Cảnh Thiên Thu này cũng không phải là hạng tốt lành gì, cô ta là em gái ruột của Vương Quân Dao, tâm địa của hai chị em nhà này đều xấu xa." Nhắc tới Vương Quân Dao, Trương đại quan nhân liền lại tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.