Lờ mờ như quay về quá khứ, Trương Dương nhớ rõ, trước khi mình tới Lạc Dương đỡ đẻ cho Lan quý phi, Xuân Tuyết Tình cũng ngồi dưới ánh mặt trời với mình như vậy
" Chàng lúc nào thì về."
" Rất nhanh thôi."
Trương Dương cũng không ngờ cảnh đó lại là cảnh vĩnh biệt.
Trần Tuyết nhìn lướt qua khuôn mặt Trương Dương, nói khẽ: "Anh ở đó có người nhà hay không?"
Trương Dương lắc đầu.
" Có người yêu hay không?"
Trương Dương gật đầu.
" Rất nhiều hay không?"
Trương đại quan nhân cười xấu hổ: "Tôi không được chuyên tình lắm."
Trần Tuyết nói: "Anh là người vô cùng mâu thuẫn, quen anh lâu như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không biết nên đánh giá anh như thế nào."
Trương Dương nói: "Trước khi cô thực sự hiểu tôi hay là đừng tùy tiên đánh giá tôi, con người của tôi khuyết điểm không ít, nhưng ưu điểm cũng rất nhiều."
Trần Tuyết nghe hắn nói như vậy không khỏi mỉm cười, khụ một tiếng nói: "Tôi nghe nói anh ngày kia sẽ về Bình Hải?"
Trương Dương nói: "Cảnh sát đã làm sáng tỏ tất cả hiềm nghi về tôi, không ai hạn chế tự do của tôi nữa, ở kinh thành lâu như vậy rồi, tôi cũng nên trở về, không quay về thì chỉ sợ cái mũ cánh chuồn của tôi cũng không giữ được nữa rồi."
"Anh vẫn để ý tới quan chức như vậy ư?"
Trương Dương lắc đầu: "Không để ý, nhưng một ngày còn tại vị thì phải tận chức tận trách."
Trần Tuyết nói: "Tôi trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061008/chuong-1256-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.