La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ vẫn luôn lo cho con, để chữa thương cho mẹ, con đã rất mệt mỏi, nghe Lý Vĩ nói con còn nôn ra máu."
Trương Dương cười nói: "Con trẻ tuổi khỏe mạnh, chỉ hao tổn chút công lực mà thôi, phu ra chút máu cũng không sao, huyết khí rất vượng, thỉnh thoảng phun ra ít máu cũng cõ lợi cho sức khỏe."
La Tuệ Ninh nhìn hắn, trong lòng rất cảm động, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Mẹ lần này không phải sinh bệnh đúng không?"
Trương Dương vẫn luôn do dự rốt cuộc có nên nói chân tướng với bà ta hay không, nghe bà ta như vậy như vậy, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Mẹ nuôi, mẹ không phải sinh bệnh, mà là bị thương, có người dùng thủ pháp âm độc làm kinh mạch của mẹ bị thương, cho nên bác sĩ mới thúc thủ vô sách với bệnh tình của mẹ, cái này trên thực tế đã vượt quá phạm trù mà bọn họ có thể lý giải."
La Tuệ Ninh thở dài, trong mắt lộ ra vẻ ưu thương khó có thể miêu tả, bà ta nói khẽ: "Con nói thật với mẹ đi, thương thế của mẹ có phải có liên quan tới tiểu Linh hay không?"
Trương Dương không nói gì, hắn không muốn La Tuệ Ninh bởi vậy mà thương tâm hơn.
La Tuệ Ninh nói: "Con không nói mẹ cũng biết, nhất định là nó! Tiểu Linh đã thay đổi rồi, từ sau khi nó tỉnh lại, đã không còn là nó nữa, mẹ tuy rằng không biết trên người nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ hiểu, con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061005/chuong-1256-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.