Văn Linh lúc này mới tin Trần Tuyết quả thực không biết một thức cuối cùng của sinh tử ấn, bản dập này thì ra có bí mật dị thường như vậy, Văn Linh tuy rằng tu luyện sinh tử ấn, nhưng cô ta dù sao cũng không đoạt được đầy đủ, và đồng dạng so sánh với Trần Tuyết cũng tu luyện sinh tử ấn, cô ta hiển nhiên không tinh thuần bằng Trần Tuyết, thủ chưởng của cô ta khi che phủ bản dập thì chưa bao giờ phát sinh hiện tượng như vậy.
Trần Tuyết nói: "Tôi ở lại, để bọn họ đi."
Văn Linh nói: "cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi." Ánh mắt của cô ta nhìn thẳng vào bản dập, tay Trần Tuyết vừa che lên bản dập thì lập tức chữ viết màu vàng phía dưới lộ ra.
Văn Linh hừ lạnh một tiếng, thân thể của cô ta đột nhiên lao ra, kéo Trương Dương về, thân thể khôi ngô của Trương Dương bị cô ta kẹp dưới nách, cứ như không hề phí sức chút nào, Văn Linh bay lên không, một lên một xuống đã dừng trên mạch nước ngầm, mũi chân của của cô ta đạp vào tấm ván gỗ lướt đi. Giọng nói từ xa vang tới: "Theo tôi."
Trần Tuyết nhìn thấy Trương Dương bị cô ta kẹp dưới nách thì chỉ có thể đuổi theo cô ta.
Văn Linh và Trần Tuyết một trước một sau tới eo đá dưới đất, đây chính là nơi năm đó Kim Bổ Mậu đại chiến với cao thủ Tùy cung, mũi chân Văn Linh điểm nhẹ lên trên tấm ván gỗ, mang Trương Dương bay vọt đến đỉnh eo đá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061001/chuong-1255-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.