Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tiết Thế Luân tuy rằng không ngừng châm chước, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: "Mời nhập tọa, nhân ngày sinh nhật của tôi, chúng ta uống một trận thật đã."

Tửu trường trước giờ đều là nơi Trương đại quan nhân tung hoành ngang dọc, thằng cha này liên tục kính rượu, không ngừng diệu ngữ liên châu, khiến không khí hiện trường ngất trời, mọi người thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vui vẻ tiếng cười ồ.

Tiết Thế Luân bưng chén rượu rồi cười nói: "Kể ra thì Tiết gia chúng ta đã rất lâu rồi không được cao hứng như vậy."

Tiêu Quốc Thành nói: "Cho nên mới cần thường xuyên ở cùng một chỗ với người trẻ tuổi, để bọn họ cảm nhiễm, chúng ta cũng trở nên trẻ hơn."

Tiết Thế Luân gật đầu, quay sang Trương Dương nói: "Tôi trước đó còn lo lắng cho cậu, nghe nói cậu và Hạo Nam va chạm nhau, Vĩ Đồng bởi vì chuyện của cậu mà bảo tôi ra mặt giúp, không phải tôi không muốn giúp, mà là không thích hợp ra mặt, chuyện này là gia sự của Văn gia, nên để cha nuôi mẹ nuôi của cậu ra mặt là tốt nhất."

Trương Dương cười nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là bên Quốc An quá mức mẫn cảm, gọi tôi tới hỏi, nói ra rồi thì không sao, chú Tiết, chú không phải là cũng bị Quốc An mời tới ư?"

Tiết Thế Luân cười cười gật đầu, ánh mắt lại hướng sang Tiêu Quốc Thành: "An Đức Uyên bị người ta giết, Quốc An không ngờ gọi tôi tới phối hợp điều tra, nói cái gì tôi và An Đức Uyên từng có quan hệ làm ăn, chẳng lẽ từng làm ăn với hắn thì bị hiềm nghi à?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện của An Đức Uyên tôi cũng nghe nói, hắn là lão đại của tín nghĩa xã, tuy rằng luôn miệng tuyên bố đã chậu vàng rửa tay, nhưng trên thực tế vẫn thao túng xã đoàn, cái chết của hắn đã dẫn tới sóng to gió lớn trong nội bộ của tín nghĩa xã."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi trước giờ không rõ bối cảnh xã hội đen của người này, nếu không lúc trước tôi cũng sẽ không hợp tác với hắn."

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, thế mới lạ đó, miệng của Tiết Thế Luân quả nhiên không nói được bao nhiêu câu thật, cân nhắc đến dù sao cũng là tiệc tối gia đình của Tiết gia, Trương đại quan nhân không ở lại lâu, cơm no rượu say thì cáo từ.

Ban đêm, Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành tới sân thượng ngắm trăng ẩm trà, hai huynh đệ đã có một đoạn thời gian rồi không ở cùng nhau, Tiêu Quốc Thành cầm chén trà lên, ngửi hương trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Vẫn là trà của gia hương uống ngon hơn, uống trà ở Nhật Bản cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó."

Tiết Thế Luân nói: "Chỉ là thói quen thôi."

Tiêu Quốc Thành nhìn vào hai mắt Tiết Thế Luân, nói khẽ: "Nhìn ra được chuyện của cô ta đã đả kích anh rất lớn."

Tiết Thế Luân ngẩng đầu, nhìn vầng trăng trên cao, rồi nhắm mắt lại: "Có lẽ tôi trước đó nên nghe lời anh! Bất kỳ chuyện gì đều có điểm cuối, không thể vĩnh viễn làm mãi."

"Hiện tại quay đầu vẫn còn kịp."

Tiết Thế Luân nói: "Muộn rồi."

Tiêu Quốc Thành nói: "Anh từ nhỏ đã là như vậy, làm bất kỳ chuyện gì cũng quá mức chấp nhất."

Tiết Thế Luân nói: "Lão gia tử không phải thường nói, trên đời này sợ nhất là hai chữ thật sự ư!"

Nhắc tới Tiết lão, trong ánh mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vài phần thương cảm: "Nếu như lão nhân gia trên trời có linh thiêng, cũng không muốn anh chấp mê bất ngộ như vậy."

Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, chúng ta tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng tình cảm của tôi đối với anh tuyệt đối không kém gì so với đại ca của tôi, thậm chí so với hắn còn thân thiết hơn, giữa chúng ta không có bất kỳ ngăn cách gì cả, có thể không giấu gì nhau,còn tôi và hắn thì không được."

Mất cả một buổi sáng, phía bệnh viện mới làm xong kiểm tra sức khỏe toàn diện cho La Tuệ Ninh, Trương đại quan nhân tuy rằng rất muốn đi theo giúp đỡ, nhưng vì Văn Hạo Nam ở đó, hắn vẫn rất lý trí lựa chọn lảng tránh, dù sao tình trạng sức khỏe của mẹ nuôi không tốt, hắn không muốn phát sinh bất kỳ xung đột trực tiếp gì với Văn Hạo Nam, không muốn để mẹ nuôi bị kích động nữa.

Lý Vĩ nhìn ra phiền não của Trương Dương, khi La Tuệ Ninh làm ECT, hắn và Trương Dương liền ở bên ngoài, Lý Vĩ đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng, nói: "Nóng vội cũng vô dụng, cát nhân tất có thiên tướng."

Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Có phải Hạo Nam lại chọc tức mẹ nuôi tôi hay không?"

Không nói gì không nói gì, đối với gia sự của Văn gia hắn không tiện bình luận.

Trương Dương uống ngụm nước, lúc này nhìn thấy La Tuệ Ninh cùng nhân viên y tế đi ra, bà ta vẫn ngồi trên xe lăn, Văn Hạo Nam hôm nay toàn bộ quá trình đều biểu hiện ra vẻ vô cùng hiếu thuận, phụ giúp đẩy xe lăn, đây cũng là nguyên nhân Trương Dương thủy chung không tới gần.

La Tuệ Ninh tới phòng nghỉ, hai chị em Văn Linhvà Văn Hạo Nam tới văn phòng của bác sĩ hỏi thăm bệnh tình của mẹ, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng có cơ hội gần gũi hỏi thăm mẹ nuôi.

La Tuệ Ninh vẫy vẫy tay với hắn, lộ ra vẻ hữu khí vô lực.

Trương Dương vội vàng đi tới, ngồi xuống cầm tay vẫn, da thịt chỗ chạm vào lạnh như băng, Trương Dương trong lòng bất giác cả kinh, thử môn của bà ta, cảm thấy mạch đập của La Tuệ Ninh rất yếu, gần như không nghe thấy.

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ không sao, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi."

Trương Dương nói: "Gần đây thường xuyên cảm thấy mệt mỏi ư?"

La Tuệ Ninh gật đầu: "Ừ! Chắc là gì rồi." bà ta nhìn quen sóng gió, từ biến hóa Trương Dương vừa rồi của Trương Dương đã nhận thấy được bệnh tình của bệnh tình chưa chắc đã lạc quan.

Trương Dương đưa nội tức vào trong kinh mạch của La Tuệ Ninh, phát hiện kinh mạch của bà ta tắc nghẽn trầm trọng, không ngờ là dấu hiệu của tuyệt mạch, Trương đại quan nhân trong lòng hoảng sợ, An Ngữ Thần trời sinh mạch, để cứu trị An Ngữ Thần, hắn cơ hồ hao hết công lực cả đời, mà tình huống của La Tuệ Ninh so với An Ngữ Thần tựa hồ còn nghiêm trọng hơn, An Ngữ Thần tuy rằng trời sinh tuyệt mạch, nhưng công năng tâm tạng của cô ta khá tốt. Mà công năng tâm tạng của La Tuệ Ninh kém đến cực điểm, bà ta nói được một câu thì phải thở dốc một hồi.

Tất cả những điều này không ngờ đều là đột nhiên phát sinh, Trương Dương nhớ rõ không lâu trước đó từng bắt mạch cho La Tuệ Ninh, khi đó mạch đập của bà ta không phải như vậy, trong lòng không khỏi mê hoặc vạn phần, Trương Dương rất nhanh liền phán đoán ra. La Tuệ Ninh cũng không là tật bệnh bình thường, chắc là có người ở động tay chân trong cơ thể bà ta. Trong lòng Trương Dương tuy rằng cảm thấy kinh hãi vạn phần, nhưng trên mặt hắn lại không hề có biểu lộ gì, mỉm cười nói: "Mẹ nuôi, không sao, con rất nhanh có thể khiến mẹ khỏe mạnh lại. Có điều con thấy chuyên gia của nơi này chỉ sợ bất lực."

Trương đại quan nhân nói không sai, tất cả chuyên gia của bệnh viện cơ hồ đều ở trong phòng họp nhỏ tiến hành hội chẩn. Văn Hạo Nam và Văn Linh vừa mới tiến vào văn phòng, từ vẻ mặt trầm trọng của những người này đã ý thức được bệnh tình của mẹ không được lạc quan.

Mấy vị chuyên gia trao đổi ý kiến một chút, cuối cùng vẫn do viện trưởng Địch Phong ra mặt giải thích rõ với hai chị em họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.