Chương trước
Chương sau
" Đê tiện! Tôi thà rằng chết đi còn hơn." Tần Manh Manh nổi giận nói.

Văn Hạo Nam nói: "cô sẽ không chết, nhưng tôi có thể khiến Trương Dương sống không bằng chết, cô có đáp ứng hay không?"

Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh lại đê tiện như vậy, tôi hiện tại cho anh đáp án, tôi chưa bao giờ thích anh cả, một chút cũng không, đúng, tôi thích Trương Dương, nam nhân đáng để tôi thích phải quang minh lỗi lạc, chứ không phải là loại tiểu nhân âm hiểm chỉ biết giở trò sau lưng người khác như anh, Trương Dương bất kể xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ chờ anh ta, bất kể anh ta có cần hay không, bất kể trong lòng anh ta có tôi hay không, nhưng anh. Anh nhất định chỉ có thể là người cô đơn, trên thế giới này, sẽ không có ai yêu anh, bởi vì anh không đáng."

Văn Hạo Nam gật đầu: "Rất tốt, thật ra cho dù cô đáp ứng tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Trương Dương, Tần Manh Manh, cô sẽ hối hận."

Vu Cường Hoa và Triệu Quốc Cường cùng nhau rời khỏi, Trương Dương có thể ở trong phân cục Tây Kinh tạm thời tránh né những mưa gió bên ngoài. Hai người Bọn họ thì lại không thể được. Hai người ngồi xe cảnh sát vừa ra khỏi cửa lớn phân cục thì đã bị mấy chục phóng viên chờ bên ngoài chặn.

Ô tô không thể đi được, Vu Cường Hoa hạ một nửa cửa kính xuống, lập tức có hơn mười microphone thò vào, có người nói: "Vu đại đội, chúng ta Chúng ta nghe các anh vừa mới bắt bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương, nghe nói hắn ở Bắc Cảng từng muốn dùng bom để mưu sát con trai của phó thủ tướng Văn - Văn Hạo Nam."

Vu Cường Hoa hai mắt trừng lên: "Nghe ai nói thế hả? Tôi nói cho các anh hay, phóng viên cũng không thể không có bằng chứng mà nói lung tung được, ai nói chúng tôi bắt Trương Dương? Chúng tôi chỉ mời anh ta tới hiệp trợ điều tra tình huống thôi, đúng là vớ vẩn, tránh ra, chúng tôi có công vụ khẩn cấp phải chấp hành."

Nếu như hiện trường chỉ có một hai phóng viên thì khẳng định dễ làm. Nhưng người nhiều thì càng lộn xộn. Đám phóng viên này cứ vây kín trước xe, đại khái cảm thấy là pháp luật không phạt được số đông, không ai muốn đi cả.

Có người nói: "Xin hỏi Trương Dương vì sao muốn mưu sát Văn Hạo Nam, bọn họ là anh em cơ mà.?"

Triệu Quốc Cường dứt khoát kéo còi cảnh sát. Vu Cường Hoa tức giận nói: "Còn dám còn dám cản đường, lập tức câu lưu với tội danh gây trở ngại công vụ." Hắn rất nhanh liền phát hiện sự uy hiếp của mình là vô dụng. Vẫn là Triệu Quốc Cường có tâm nhãn hơn, chỉ chỉ ô tô phía sau: "Luật sư của Trương Dương đang ở xe phía sau, hắn hiểu rõ tình huống thực tế nhất. Các anh tìm hắn ấy!" Chiêu này thực sự hữu dụng, vù một cái cả đám phóng viên vây lấy xe của Cao Liêm Minh.

Cao Liêm Minh tức giận đến nỗi gào ầu lên.

Vu Cường Hoa và Triệu Quốc Cường hai người chạy ra khỏi vòng vây. Đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Vu Cường Hoa nhìn Triệu Quốc Cường một cái rồi nói: "Quốc Cường à, anh đúng là cáo già."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi cũng bị bức mà thôi, tên tiểu tử này, hắn thì nhàn nhã tự tại rồi."

Vu Cường Hoa lại không thấy như vậy: "Nhàn nhã tự tại ư? Văn Hạo Nam khiến chuyện này xôn xao dư luận, đủ thấy tiểu tử hắn rất hận Trương Dương. Tôi thấy Văn gia này cũng đúng là, con nuôi con ruột xung đột nhau mà vì sao bọn họ không ra mặt ngăn cản? Việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, chuyện này đối với danh tiếng của phó thủ tướng Văn cũng không có gì hay cả?"

Triệu Quốc Cường nói: "Phó thủ tướng Văn trước mắt đang công tác ở nước ngoài, tôi thấy chuyện này là Văn Hạo Nam tự mình chủ trương, cha mẹ hắn chưa chắc đã đồng ý."

Vu Cường Hoa nói: "Đôi huynh đệ này có thù lớn cỡ nào mà ầm ĩ tới mức thủy hỏa bất dung như vậy."

Triệu Quốc Cường nói: "Văn Hạo Nam xem ra quyết tâm đập Trương Dương rồi, có điều hắn làm như vậy cũng không sáng suốt, cho dù thực sự đưa được Trương Dương vào tù, Văn gia cũng sẽ mất mặt."

Vu Cường Hoa nói: "Tôi cũng cảm thấy Trương Dương không đến mức muốn giết hắn, Trương Dương mặc dù có chút bất cần đời, nhưng luôn trái phải rõ ràng."

Triệu Quốc Cường nói: "Kể ra thì cũng là vụ án của Cảnh Thiên Thu làm liên lụy, khi Trương Dương bắt Quản Thành, chắc không ngờ cái bó lửa này lại đốt lên người hắn."

Vu Cường Hoa nói: "Mấy ngày này có không ít cú điện thoại gọi tới cầu tình cho Cảnh Thiên Thu, có điều nghe nói người hạ lệnh niêm phong Nhân Gian Cung Khuyết là phó thị trưởng Triệu thì cả đám lựa chọn lảng tránh, thái độ của Cảnh Thiên Thu lúc ban đầu cũng rất mãnh liệt, nhưng hai ngày nay rõ ràng đã có chút chuyển biến."

Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta có nói thứ gì có giá trị không?"

Vu Cường Hoa lắc đầu: "Tôi thấy vẫn phải kiên nhẫn một chút."

Triệu Quốc Cường nói: "Đưa tôi tới tổng bộ Quốc An, tôi tìm người hỏi thử xem vụ án của Trương Dương rốt cuộc là sao?"

Kiều lão ngồi ngủ trên sô pha phòng khách, trong mông lung cảm thấy có người đắp chăn cho mình, mở mắt ra thì nhìn thấy con trai Kiều Chấn Lương đang rón rén bước đi.

Kiều Chấn Lương vốn định đắp chăn cho cha xong thì đi, không ngờ động tác rất nhỏ vẫn khiến ông ta tỉnh giác, áy náy cười nói: "Cha, đánh thức cha rồi."

Kiều lão cười nói: "Người già rồi, bất tri bất giác có thể ngủ được, nhưng ngủ lại không say, chỉ một chút động tĩnh là có thể tỉnh lại. Ngồi đi." ông ta ngồi thẳng dậy, để chăn sang một bên.

Kiều Chấn Lương ngồi xuống bên cạnh cha: "Cha, ngày hôm qua con gặp Tần Hồng Giang rồi."

Kiều lão ồ một tiếng, nhưng không tỏ thái độ gì khác lạ.

Kiều Chấn Lương nói: "Y nhờ con thay y nói tiếng xin lỗi với cha, nói rằng vốn định tự mình đăng môn xin lỗi cha, nhưng lại sợ cha bận."

Kiều lão cười cười, mình đã về hưu rồi, hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian, Tần Hồng Giang không phải sợ mình bận, mà là sợ mình không muốn gặp hắn.

Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương nhờ cha ra mặt à?"

Kiều lão lắc đầu nói: "Không, là Sử Thương Hải tìm tôi, đứa nhỏ Tần Manh Manh đó không tồi, cũng giúp cô ta."

Kiều Chấn Lương nói: "Trên người cô ta hình như còn gánh một vụ án, nghe nói cái chết của đại ca cô ta, Tần Chấn Đông là có liên quan tới cô ta."

Kiều lão nói: "chuyện không chính mắt nhìn thấy thì không có quyền lên tiếng, đúng rồi, anh sao đột nhiên lại về, công tác ở Tĩnh Hải không phải rất bận rộn ư?"

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Bận mấy cũng phải về thăm cha chứ."

Hiểu con không ai bằng cha, Kiều lão biết con trai trở về cũng không phải chỉ là để thăm mình, gần đây chuyện xảy ra ở kinh thành chắc hẳn đã truyền tới tai hắn, Kiều lão nói: " Chuyện gì cũng không quan trọng bằng công tác."

Kiều Chấn Lương nói: “Con vừa trở về đã nghe nói một chuyện, nói con trai của Quốc Quyền tố cáo Trương Dương?"

Kiều lão nghe thấy tên của Trương Dương thì bật cười: "Thằng ôn này thật đúng là họa tinh, mỗi lần đến kinh thành là gây chuyện, ầm ĩ với mấy đứa nhỏ nhà tiểu Tần xong, hiện tại lại gây chuyện với anh trai nuôi của mình."

Kiều Chấn Lương nói: " Chỉ sợ không phải là hắn muốn gây chuyện."

Kiều lão nói: "Ai cũng bảo lão tử anh hùng con hảo hán, tôi nhìn thế nào cũng thấy hiện tại là lão tử anh hùng con khốn nạn mới đúng."

Da mặt Kiều Chấn Lương nóng lên, những lời này của lão gia tử chẳng khác nào mắng cả mình.

Kiều lão đương nhiên không phải nói y, ông ta cảm thán nói: "Nhớ ngày đó thằng ôn Bằng Cử cũng gây ra không ít họa cho anh? Tôi thấy đứa nhỏ của Văn gia cũng không ra gì, hắn làm như vậy chỉ có thể khiến người ngoài chê cười Văn gia, hắn còn hắn lão tử của hắn chưa đủ phiền à?"

Kiều Chấn Lương nói: "Thật ra người ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng của con cháu cán bộ cao cấp, chứ không nhìn thấy áp lực tâm lý mà chúng phải thừa nhận, đám người chúng con đại đa số tinh lực đều trút vào công tác, rất dễ lơ là giáo dục con cái, hiện tại nhớ lại chuyện của Bằng Cử, người làm cha như con đúng là có trách nhiệm."

Kiều lão nói: "Chuyện của Trương Dương và Văn Hạo Nam không tới lượt chúng ta quan tâm, chuyện của Văn gia thì đương nhiên phải tự họ giải quyết, Văn Quốc Quyền nếu như ngay cả chút năng lực này cũng không có, quốc gia làm sao dám giao trọng trách cho hắn?"

Kiều Chấn Lương nói: "Con nghe nói là Quốc An đang tra Trương Dương, lần này chỉ sợ phiền toái không nhỏ."

Kiều lão vẫn mỉm cười nói: "Xảy ra loại chuyện này, tất nhiên người người cao hứng, vốn là sóng ba thước, nhưng người hữu tâm sẽ đưa đẩy thành cơn sóng gió động trời, đứa nhỏ Văn Hạo Nam này rất không thông minh, cho dù hắn và Trương Dương có cừu oán, cũng không nên chọn dùng phương pháp trả thù như vậy, lợi dụng dư luận, căn bản là đang bôi đen cha hắn. Bất kể hắn gây ra họa hoạn bao lớn, cuối cùng cũng là người trong nhà hắn đứng ra gánh vác trách nhiệm."

Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện gọi điện thoại cho con, nhờ con giúp Trương Dương."

Kiều lão nói: "Đứa cháu gái này của tôi, vốn nó và Trương Dương rất đẹp đôi, đáng tiếc..."

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, theo cha, sau lưng chuyện này là ai đây đưa đẩy."

Kiều lão nói: "Loại chuyện nhàm chán này tôi lười chẳng muốn phí đầu óc đi suy nghĩ làm gì."

Kiều Chấn Lương nói: “Con nghe nói em trai của Tạ Khôn Thành cũng đã xảy ra chuyện."

Kiều lão nói: "Sự kiện đó cũng có liên quan tới Trương Dương, cho nên gây thù hằn khắp nơi không phải là chuyện tốt gì, thằng ôn này trước đây cũng nếm qua không ít đau khổ, nhưng thủy chung không chịu rút kinh nghiệm."

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha nói lần này liệu có phải là có người là Hạng Trang múa kiếm nhưng ý ở Phái Công không?"

Kiều lão nói: "Vấn đề Càng phức tạp thì càng phải xử lý đơn giản hóa, trên chính trị, nhất định phải biết nín nhịn, bại lộ dục vọng trong đáy lòng cho người khác, chẳng khác nào bại lộ khuyết điểm của mình cho người khác, sau khi để người khác nhìn thấy nhược điểm của anh, anh sẽ mất tất cả ưu thế, lấy tĩnh chế động mới là cảnh giới cao nhất!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.