Chương trước
Chương sau
Vu Cường Hoa nói: "Anh còn nhớ chuyện phát sinh hôm ấy không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Thời gian qua lâu rồi, nhớ không nổi, tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, mỗi ngày đều có rất nhiều công tác phải làm, thật sự không nhớ rõ tình hình cụ thể hôm ấy, hay là anh nói đi."

Vu Cường Hoa nói: "Tình cảm của anh và Văn Hạo Nam như thế nào?"

Trương Dương nói: "Cha mẹ hắn là cha nuôi mẹ nuôi của tôi, trừ cái này ra thì chúng tôi chính là quan hệ đồng sự, không tính là bằng hữu, đương nhiên càng không tính là kẻ thù, tôi không rõ hắn vì sao lại đổ chuyện này lên đầu tôi."

Triệu Quốc Cường nói: "Đồng chí Trương Dương, theo như tôi biết thì anh và Văn Hạo Nam từng ở trường hợp công khai phát sinh xung đột quá nhiều, trong lòng anh có phải rất hận anh ta hay không?"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi phản đối, cho dù là anh em ruột thì cãi nhau cũng là chuyện bình thường, các anh không thể lấy một hai sự kiện bất hòa ra để kết luận giữa bọn họ có cừu oán được." Hắn quay sang Trương Dương: "Bí thư Trương, anh có thể cự tuyệt trả lời câu hỏi của anh ta."

Triệu Quốc Cường nói: "Nơi này không phải pháp viện, phản đối của anh không có hiệu quả."

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra các anh căn bản không có bất kỳ chứng cớ thiết thực nào, chỉ là vì Văn Hạo Nam đơn độc khống cáo tôi đã gọi tôi tới tìm hiểu tình huống, xem ra các anh thực sự không biết tình huống thực tế là như thế nào cả." Hắn cầm cốc cà phê trên bàn lên uống một ngụm: "Trước khi các anh tìm tới tôi, Quốc An đã gọi tôi tới hỏi rồi, bọn họ cũng khống chế bạn tốt Ngũ Đắc Chí của tôi, bởi vì hắn là chuyên gia gỡ bom của Quốc An trước đây, lý do khống chế hắn rất buồn cười, chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết các anh chắc nhớ rõ, lúc ấy bắt được Quản Thành, Quản Thành thông qua thủ pháp đánh bom cho rằng vụ án đánh bom ô tô ở Bắc Cảng là Ngũ Đắc Chí làm, bọn họ liền bởi vì lời nói của một tên tội phạm mà khống chế một công thần từng chảy máu rơi lệ vì Quốc An, nguyên nhân điều tra tôi chỉ có một, bởi vì tôi và Ngũ Đắc Chí là bạn tốt."

Triệu Quốc Cường và Vu Cường Hoa đều không ngờ chuyện có nội tình khác, hai người liếc mắt nhìn nhau

Trương Dương nói: "Hôm nay nếu như là giải quyết việc chung, lời tôi chỉ tới đây tôi, nếu như hai vị tin nhân phẩm của tôi, còn coi tôi là bằng hữu tín nhiệm, như vậy tôi không ngại nói thêm vài câu." Hắn nói xong thì nhìn nhìn máy ghi âm của Vu Cường Hoa.

Vu Cường Hoa mím môi, cuối cùng vươn tay ra tắt thiết bị ghi âm.

Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam đến phân cục khu Tây Kinh báo cảnh sát là một âm mưu, lên án như vậy rất thiếu vật chứng và nhân chứng hữu lực, hắn vì sao muốn kiên trì làm như vậy? Tôi vừa mới nghe luật sư Cao nói, bên ngoài phóng viên của các tạp chí lớn đang vây kín, chứng minh Văn Hạo Nam là có dự mưu, hắn là muốn khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này, hắn là muốn tiến hành từng bước ép sát tôi, cho dù không thể chứng minh tôi đặt bom ô tô thì cũng phải gây bất lợi cho tôi, muốn triệt để làm bại hoại danh tiếng của tôi."

Triệu Quốc Cường lắc đầu, thật ra vừa rồi khi tới phân cục Tây Kinh hắn đã nghĩ tới điểm này.

Trương Dương nói: "Vu đại đội, dưới tiền đề thiếu chứng cớ, anh căn bản không thể khấu lưu tôi quá lâu, còn nữa, tôi tin nhân phẩm của anh, chuyện này anh chắc sẽ không thông báo cho phóng viên truyền thông, tôi vừa mới đến đây mà truyền thông đã nghe tin lập tức hành động, cho nên, chỉ tồn tại một khả năng."

Trương Dương không hề nói ra tên của Văn Hạo Nam, nhưng mỗi người đều đã minh bạch chuyện này chắc là Văn Hạo Nam làm.

Trong lòng Vu Cường Hoa đã muốn đánh trống lui quân, mình rõ ràng là bị Văn Hạo Nam lợi dụng rồi.

Cao Liêm Minh nói: "Người ủy thác của tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi yêu cầu cảnh sát tức khắc thả người."

Triệu Quốc Cường lại nói: "Tôi thấy anh hiện tại không thích hợp rời khỏi."

Trương Dương không ngờ cũng có quan điểm đồng dạng với Triệu Quốc Cường, hắn mỉm cười nói: "Một khi để truyền thông nhắm trúng, sẽ trở nên không còn chỗ ẩn thân, cũng may tôi đang ở cục cảnh sát, chỉ có thể phiền Vu đại đội chuẩn bị một gian phòng cho tôi ở tạm."

Vu Cường Hoa thực sự là dở khóc dở cười, không ngờ thằng ôn này lại dựa vào mình.

Hắn và Triệu Quốc Cường trở lại văn phòng, từ cửa sổ nhìn thấy phóng viên tụ ở cửa càng lúc càng đông, Vu Cường Hoa không khỏi có chút đau đầu, thầm oán: "Văn Hạo Nam này rốt cuộc là hát bài gì vậy, việc gì phải ầm ĩ lên để cả phố đều biết."

Triệu Quốc Cường cảm thán nói: "Cái này phải là hận cỡ nào! Có điều Văn Hạo Nam làm như vậy chắc không phải được vợ chồng phó thủ tướng Văn đồng ý."

Vu Cường Hoa nói: "Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nước cờ này của Văn Hạo Nam đi không hay chút nào."

Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ hắn muốn thông qua phương thức này để bức người nhà phân rõ giới hạn với Trương Dương."

La Tuệ Ninh sau khi biết được con trai đã chính thức báo cảnh sát thì thất vọng nhiều hơn là phẫn nộ. Khi Văn Hạo Nam về nhà, chào mẹ, nhưng La Tuệ Ninh giống như không nghe thấy, xoay người về phòng mình, bà ta dùng phương thức này để biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ của mình đối với con trai.

Văn Hạo Nam trước khi làm chuyện này đã cân nhắc tới hậu quả có thể phát sinh, hắn không đi theo mẹ, mà tới ngồi xuống bên cạnh chị gái Văn Linh: "Chị, về lúc nào thế?"

Văn Linh nhìn nhìn hắn: "Làm chuyện gì mà để mẹ tức giận như vậy?"

Văn Hạo Nam thở dài: "Còn không phải bởi vì Trương Dươngư, chuyện lúc trước ô tô em bị đặt bom đã điều tra ra rồi, tất cả đều là hắn bày ra."

Văn Linh nói: "Là không muốn hai đứa thủ túc tương tàn."

Văn Hạo Nam cười lạnh nói: "Em và hắn là thủ túc cái gì? Trên đời này em chỉ có một chị gái, từ lúc nào mọc ra một thằng em trai như thế?"

Lúc này di động của hắn đổ chuông, Văn Hạo Nam bắt máy, người gọi điện thoại tới là cha hắn - Văn Quốc Quyền.

Văn Quốc Quyền đang ở nước ngoài công tác, lúc này gọi điện thoại về tất có chuyện quan trọng, Văn Hạo Nam đoán được chuyện này khẳng định có liên quan tới Trương Dương, chắc là mẹ đã nói với ông ta chuyện xảy ra.

Văn Quốc Quyền không hề phát hỏa, cũng không trách cứ con trai, giọng nói của y trầm thấp: "Lập tức hủy bỏ tất cả tố cáo đối với Trương Dương, đừng để người hữu tâm lợi dụng."

Văn Hạo Nam cũng không biện bạch, trước mặt cha hắn biện bạch cũng vô ích. Chỉ có thể dùngsự trầm mặc để biểu đạt dị nghị của mình.

Văn Quốc Quyền tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng của con trai. Nhưng y vẫn đoán được tâm lý của con trai, nói khẽ: "Gia đình hòa thuận vạn sự tốt, con nên hiểu được đạo lý đơn giản này." Thật ra Văn Quốc Quyền là muốn nói đừng vạch áo cho người xem lưng, bất kể là Trương Dương dùng chuyện đặt bom ô tô để đe dọa con trai, hay là con trai hiện tại áp dụng hành động trả thù, đều khiến y đau đầu không thôi, hai đứa này đúng là không ai khiến người ta bớt lo được cả. Văn Quốc Quyền nói: "Tôi hy vọng khi trở về chuyện này đã được bình ổn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.