Chương trước
Chương sau
Trương Dương tiếp lấy rượu vang nhấp một ngụm: "Anh lần này đến kinh thành có chuyện gì?"

Kì Sơn mỉm cười nói: "Chuyện Sinh ý thôi, bí mật thương nghiệp, anh cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đâu."

Trương Dương nói: "Tối hôm qua ở thôn hoạ sĩ xảy ra án mạng liên hoàn, không biết anh có nghe nói không?"

Kì Sơn hơi ngẩn ra, không biết Trương Dương vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, hắn lập tức cảnh giác, mỉm cười nói: "Kinh thành lớn như vậy. Mỗi ngày đều phát sinh chuyện tương tự, tôi là thương nhân chứ không phải cảnh sát, đối với việc này cũng không có hứng thú gì cả."

Trương Dương nói: "Người chết là An Đức Uyên, anh chắc biết, cái người cúng không ít tiền cho chùa Thu Hà đó."

Kì Sơn nói: "Tôi đương nhiên biết, An Đức Uyên là người đứng đầu tín nghĩa xã Đài Loan, cừu gia của hắn tất nhiên không ít." Kì Sơn vẻ mặt thản nhiên.

Trương Dương nói: "Theo anh thấy, rốt cuộc là ai hận hắn như vậy?"

Kì Sơn lạnh lùng cười nói: "Nói thật lòng, An Đức Uyên và tôi không quen nhau. Sinh tử của hắn đối với tôi mà nói thì không có quá nhiều ý nghĩa." Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: "Anh chắc sẽ không cho rằng tôi có liên quan tới chuyện này chứ?"

Trương Dương rất hiểu Kì Sơn, biết bối cảnh của Kì Sơn vô cùng phức tạp, nhìn chung trong những năm gần đây, quan hệ giữa mình và Kì Sơn vừa là thù vừa là bạn, hai bên rất thưởng thức nhau. Nhưng cũng rất quan hệ nhau, ngay từ đầu, Kì Sơn đã không muốn đối địch với mình, lúc trước em trai hắn Kì Phong ba lần bảy lượt đối nghịch với mình, Kì Sơn sáng suốt lựa chọn nhượng bộ.

Trương Dương không hề trả lời vấn đề của Kì Sơn, nói khẽ: "Căn cứ vào cách nói của cảnh sát, chuyện này rất có thể là một cuộc báo thù giang hồ."

Kì Sơn gật đầu nói: "Tuy rằng tôi đối với năng lực phá án của cảnh sát thì vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi. Nhưng lần này nghe ra có chút không đáng tin, An Đức Uyên xuất thân hắc đạo, tạm không nói đến cừu nhân của bản thân hắn, chỉ cần cừu nhân của gia tộc hắn cũng đã vô số kể rồi. Tôi nhớ rõ sự kiện đẫm máu vào mấy năm trước trên thọ yến của An lão, lần đó An gia chết không ít người, về sau An lão trực tiếp giao đại quyền của An gia cho An Đạt Văn, ở Hongkong cũng dấy lên một hồi mưa máu gió tanh. Bởi vì chuyện này mà hàng trăm người chết."

Trương Dương là người tự trải qua sự kiện đẫm máu đó, hắn nói khẽ: "Sự kiện đó là An gia lão ngũ An Đức Hằng làm ra."

Kì Sơn nói: "An Đức Hằng sau khi An Đạt Văn lên cầm quyền thì mất tích một cách thần bí. Ngoại giới đều nói hắn đã chết rồi, nhưng không ai tận mắt thấy thi thể của hắn." Hắn quay sang Trương Dương: "Anh nói nếu như người này vẫn còn sống, hắn liệu có phải diệt trừ tận gốc An gia mới thỏa được mối hận không?"

Trương Dương chậm rãi buông chén rượu, sau đó lấy ra ảnh chân dung Viên Phân Kì tự tay viết đặt lên trên bàn trà.

Ánh mắt của Kì Sơn chiếu lên trên bức họa, tim đập thình thịch, hắn vốn cho rằng chuyện này làm một cách vạn vô nhất thất, nhưng không ngờ cẩn thận mấy cũng có sai sót, bức họa Trương Dương lấy ra rõ ràng là Bàng Thanh Sơn, bức họa này vẽ rất giống, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là bút tích của đại gia, Kì Sơn đối với nghệ thuật vẫn có chút năng lực giám thưởng, hắn cơ hồ trong nháy mắt đã nghĩ thấu nguyên nhân trong đó, Bàng Thanh Sơn tối hôm qua khi hành động, nhất định đã bị người ta nhìn thấy, mà người đó hoàn toàn là một cao thủ vẽ, nhớ kỹ bộ dạng của Bàng Thanh Sơn, vẽ ra chân dung của hắn.

Kì Sơn cầm bức họa đó rồi xem rất cẩn thận, ở trước mặt Trương Dương nếu như nói mình không biết người trên bức họa thì đúng là thấp kém, Kì Sơn hiểu Trương Dương, Trương Dương rất coi trọng nghĩa khí và tình cảm, cho dù là bọn họ thủy chung không phải là bằng hữu cởi mở, nhưng mình từng nhiều lần giúp hắn, Trương Dương đối với mình sẽ không tuyệt. Hắn chắc đã đoán được gì đó, có điều trước mắt hình như chưa có chứng cớ xác thực, cho dù hắn có chứng cớ thì có chuyện Kì Sơn có thể kết luận, Trương Dương không nói với cảnh sát những manh mối mà hắn biết, bằng không hiện tại ngồi đối diện mình phải là cảnh sát mới đúng.

Kì Sơn nói: "Đây không phải là lão Bàng ư? Vẽ giống thế, Trương Dương, bức họa này anh từ đâu mà có thế?"

Trương Dương mỉm cười nhìn Kì Sơn, tuy rằng bọn họ quen nhau đã lâu, nhưng Trương Dương vẫn bội phục công phu trấn định của Kì Sơn, dưới loại tình huống này không ngờ không biểu hiện ra bất kỳ vẻ hoảng loạn nào, với cảnh giới của Trương đại quan nhân, không ngờ không nghe thấy nhịp tim và hô hấp của hắn phát sinh bất kỳ biến hóa nào, điều này chứng minh tâm tính của Kì Sơn hơn người một bậc. Trương Dương nói: "Thôn Hoạ sĩ."Lời này là thật, nhưng Trương Dương không thể nói với hắn người vẽ là ai.

Kì Sơn nói: "Vẽ rất đẹp." Hắn cầm bức họa đó giống như đang giám.

Trương Dương nói: "Họa hổ họa bì nan họa cốt, bức họa này khó nhất là chẳng những vẽ bề ngoài thật sự rất giống, hơn nữa thần thái cũng nắm bắt rất chuẩn xác."

Kì Sơn mỉm cười nói: "Anh hình như chỉ theo tôi tới chỗ lão Bàng ăn một bữa cơm, như vậy mà có thể nhớ rõ tới vậy ư?" Trong lòng hắn cũng hiểu được câu nói đó của Trương Dương còn có nghĩa là tri nhân tri diện bất tri tâm, Trương Dương chắc đã đoán được mình có liên quan trực tiếp tới cái chết của An Đức Uyên, cho nên hắn mới đăng môn.

Trương Dương ý vị thâm trường nói: "Có một số người, chỉ cần nhìn một cái là tôi biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, biết hắn đã làm gì."

Kì Sơn gật đầu, không hề sợ hãi nhìn Trương Dương: "Vậy anh nhìn tôi xem, xem tôi hiện tại ở trong lòng đang nghĩ gì?"

Trương Dương nói: "Anh đang nghĩ, tôi rốt cuộc từ đâu mà có được bức vẽ này?"

Kì Sơn mỉm cười gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Bức họa này vừa mới được hoàn thành, có người tối hôm qua ở thôn hoạ sĩ gặp Bàng Thanh Sơn, cho nên mới vẽ lại bộ dáng của hắn."

Kì Sơn nói: "Cái này đối với lão Bàng mà nói thì hình như không phải là chuyện tốt gì."

Trương Dương nói: "Đối với anh cũng không tính là chuyện tốt, dù sao lão Bàng cũng là bằng hữu của anh."

Kì Sơn nói: "Kể ra thì tôi cũng đã rất lâu rồi không thấy hắn."

Trương Dương nói: "Cùng ở kinh thành mà anh nói các anh lâu rồi không gặp, anh cho rằng tôi sẽ tin ư?"

Kì Sơn nói: "Có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Trương Dương gật đầu.

Kì Sơn nói: "Trên thế giới này, anh tin công lý hay là chính nghĩa? Anh có phải tin tà bất thắng chính hay không? Anh có tin thiện hữu thiện báo hay không?"

Trương Dương nói: "Tôi tin bản thân tôi."

Kì Sơn lớn tiếng nói: "Tôi cũng thế."

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều nhìn thấu nội tâm của đối phương.

Trương Dương nói: " Tôi có nguyên tắc."

Kì Sơn nói: "Mỗi người đều có nguyên tắc, khi thân nhân của anh chịu thương tổn, khi bằng hữu của anh bị uy hiếp, khi lợi ích của anh bị xâm phạm, anh sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ là ngồi ở đó chờ, chờ thiệu ác hữu báo, chờ trời cao sẽ có báo ứng đối với ác nhân? Hay là phải phản kích, dùng hai tay của mình đánh trả đối thủ và kẻ địch của anh?"

Trương Dương nói: "Đừng quên còn có pháp lý."

Kì Sơn nói: "Tôi đã sớm không tin mấy thứ này rồi, từ xưa đến nay, bất kỳ ai, bất kỳ giai tầng nào cũng chỉ phục vụ cho một quần thể nhất định mà thôi, lợi ích bọn họ muốn bảo vệ phải cùng một nhịp thở với mình, không ai sẽ hy sinh bản thân để đi thành toàn cho người khác."

" Anh nghĩ lòng người quá hiểm ác."

" Sự thật chính là như vậy, Trương Dương, nếu như tôi muốn gây thương hại tới thân nhân của anh, anh định báo cảnh sát tới bảo hộ bọn họ, hay là tự anh sẽ giải quyết chuyện này."

Trương Dương nheo mắt lại nói: "Trên thế giới này không ai dám làm như vậy?"

Kì Sơn nói: "Cố Giai Đồng thì sao?"

Trương Dương bị Kì Sơn đâm vào đúng chỗ mềm, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, ngực quặn đau.

Kì Sơn không phải muốn cố ý xát muối vào vết thương của Trương Dương, hắn là muốn chứng minh với Trương Dương, khi thực sự có chuyện phát sinh, cái gọi là chính nghĩa công bình vẫn phải dựa vào chính mình đi bảo vệ.

Kì Sơn nói khẽ: "Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới chuyện này, tôi chỉ có một đứa em trai, năm đó tôi đã từng thế trước mặt cha mẹ, tôi phải nuôi nấng nó lớn khôn, tôi phải cho nó được sống hạnh phúc và an ổn, tôi phải giúp nó không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng tôi đã không làm được, tôi thậm chí ngay cả bảo hộ nó cũng không làm được."

" Đó là bởi vì các anh ngay từ đầu đã đi lầm đường!"

Kì Sơn nói: "Đúng, đi lầm đường, nhưng người nên trả giá vì sai lầm phải là tôi chứ không phải là huynh đệ của tôi, ai hại chết em trai tôi đều phải trả giá bằng tính mạng."

Trương Dương nói: "Kì Phong là bị người của An gia hại chết ư?"

Kì Sơn không trả lời câu hỏi của Trương Dương, bởi vì hắn không thể trả lời, nếu như gật đầu thì chẳng khác nào thừa nhận chuyện của An Đức Uyên là mình làm, nếu như lắc đầu thì tựa hồ không cần thiết.

Trương Dương đứng lên: "Tôi đi đây, bức họanày anh thích thì cứ giữ, coi như là quà tôi tặng anh, bản độc đó, trên thế giới này không có bản thứ hai đâu."

Kì Sơn nhìn bóng dáng của Trương Dương, thủy chung không nói gì, cho tới khi Trương Dương khuất bóng, hắn mới ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn bức chân dung trên bàn trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.