Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Nữ chính là gái của Nhân Gian Cung Khuyết, có điều anh nhất định không ngờ người nam là ai."

Triệu Quốc Cường cắn một miệng thị: "Đừng có thừa nước đục thả câu."

Trương đại quan nhân quả thực không có ý tứ thừa nước đục thả câu, hắn cười nói: "Tạ Khôn Cử! Con rể của phó thị trưởng thường vụ Kinh thành Triệu Thiên Nhạc."

Triệu Quốc Cường rõ ràng ngây ra một thoáng, hắn bắt đầu minh bạch vì sao cảnh sát lại bắt Cảnh Thiên Thu đi, nếu như Triệu Thiên Nhạc bởi vì chuyện này mà nổi giận, nếu y quyết tâm đối phó Nhân Gian Cung Khuyết, những cảnh sát này tuyệt đối không dám không nghe, huống chi bản thân hệ thống công an chính là trong phạm vi phân quản của y, Triệu Thiên Nhạc tuy rằng là phó thị trưởng thường vụ. Nhưng y rất được ủng hộ lên làm bí thư thị ủy kinh thành, hơn nữa năng lực của y cũng được thượng tầng và người dân song trọng khẳng định, tuyệt đối là một trong những người có thực quyền nhất của kinh thành.

Triệu Quốc Cường rất nhanh liền tìm được mấu chốt: "Chuyện của Tạ Khôn Cử sao lại truyền tới tai Triệu Thiên Nhạc?"

Trương đại quan nhân đắc ý nói: "Tôi nói đó, tôi báo chuyện của Tạ Khôn Cử cho lão bà của hắn, thằng chó này trước đây từng đắc tội với tôi."

Triệu Quốc Cường đã hoàn toàn minh bạch rồi, thằng ôn Trương Dương này đúng là tính hết cơ quan, hắn thầy dùi chuyện của Tạ Khôn Cử với Triệu gia. Mượn tay của Triệu Thiên Nhạc, chẳng những muốn trả thù Tạ Khôn Cử, hơn nữa thuận tiện thu thập luôn cả Cảnh Thiên Thu, cái này gọi là nhất tiễn song điêu, trong mắt Triệu Quốc Cường, Cảnh Thiên Thu quả thực không có chỗ nào đáng để đồng tình. Nhưng nghĩ đến cha, nội tâm của Triệu Quốc Cường lại bắt đầu có chút bất an. Cảnh Thiên Thu lần này chọc phải phiền phức không nhỏ, nếu như cha không bỏ xuống được tình cảm đối với cô ta, ếu ra tay tương trợ thì chỉ sợ sẽ gặp phải áp lực rất lớn, có giúp cô ta thoát được hay không thì chưa biết, nhưng rất có thể sẽ mất đi anh danh một đời.

Trương Dương cũng nhìn ra sự rối rắm của Triệu Quốc Cường, ý vị thâm trường nói: "Quốc Cường, nếu như tôi là anh. Tôi sẽ triệt để phân rõ giới hạn với Cảnh Thiên Thu này. Cái này kêu là quân pháp bất vị thân."

Tiết Thế Luân qua kính thủy tinh nhìn một hướng nhìn Quản Thành bên trong, Cảnh Chí Siêu ở bên cạnh y nói: "Anh nhìn kỹ xem có nhận ra hắn không?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ gặp hắn."

Cảnh Chí Siêu nói: "Tiết tiên sinh, hắn tên là Quản Thành, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được và khẩu cung của chính hắn thì hắn có liên quan tới rất nhiều vụ đánh bom gần đây, cũng là người gây ra vụ nổ ô tô ở đông môn hai ngày trước, mà trong vụ nổ đó..."

Tiết Thế Luân không chút khách khí ngắt lời Cảnh Chí Siêu: "Vụ án của Hình Triêu Huy ư? Các anh muộn như vậy còn gọi tôi tới đây, đơn giản là muốn chứng minh một chuyện, các anh muốn chứng minh Quản Thành là tôi phái ra, tôi mới là tên hung phạm gây ra cái chết của Hình Triêu Huy!"

Cảnh Chí Siêu không nói gì, lẳng lặng nhìn Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân mỉm cười lắc đầu: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không giết Hình Triêu Huy, tôi cũng sẽ không tìm bất kỳ ai đi giết hắn làm gì, bởi vì không có lý do gì cả, đầu óc phá án của Quốc An các anh quả thực có chút vấn đề, các anh bởi vì quan hệ của tôi và Chương Bích Quân mà kết luận tôi nên báo thù cho cô ta, lại bởi vì ân oán của Chương Bích Quân và Hình Triêu Huy mà suy đoán ra tôi muốn giết chết Hình Triêu Huy để báo thù cho cô ta, nhưng các anh có từng động não hay không, tôi là một thương nhân thủ pháp, tôi có gia thế tốt, tôi không phải tội phạm, tôi cũng chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện trái với pháp luật nào cả, người này tôi không biết, tôi thề là tôi chưa bao giờ gặp hắn cả."

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng hắn lại thừa nhận là anh thuê hắn."

Tiết Thế Luân nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều sẽ lưu lại dấu vết, nói tôi thuê hắn, vậy tôi dùng gì để thuê hắn? Tiền tài ư? Các anh có thể của tôi tài khoản của tôi, giữa tôi và hắn có qua lại tiền nong không? Đúng là nục cười, bởi vì một câu của hắn mà gọi tôi tới điều tra, nếu như hắn nói Clinton thuê hắn, các anh liệu có sang Mỹ bắt ông ta về tra hỏi hay không?"

Cảnh Chí Siêu bị Tiết Thế Luân hỏi cho á khẩu không trả lời được, trên thực tế chỉ với lời nói của một bên của Quản Thành thì quả thực không thể kết luận chuyện này có liên quan tới Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi và Chương Bích Quân được coi là tri kỷ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn báo thù cho cô ta cả, cô ta chết lâu như vậy rồi, đến bây giờ các anh vẫn chưa điều tra rõ chân tướng cô ta bị giết, lại dồn tinh lực vào cái loại chuyện không hề có ý nghĩa này, tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch một chuyện, trông cậy vào đám người các anh để phá án căn bản là si tâm vọng tưởng."

Cảnh Chí Siêu nói: "Dùng phương pháp gì để phá án là chuyện của chúng tôi, không liên can tới anh."

Tiết Thế Luân xòe tay bĩu môi nói: "Nếu như các anh không phải lặp đi lặp lại nhiều lần quấy rầy tôi thì tôi cũng chẳng muốn quản các anh làm gì, có một số việc đã hiện sờ sờ lên rồi, nếu như các anh nhìn không thấu thì tôi không ngại dạy cho cái anh, sau lưng Quản Thành khẳng định có người đang sai khiến, mục đích giết Hình Triêu Huy chính là muốn hướng đầu mâu về phía tôi, người này rất âm hiểm, hắn đối với tư duy của đám người các anh thì cân nhắc rất thấu triệt, anh có phát hiện hay không, các anh đa số thời gian đều là bị hắn dắt mũi?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng trên khẩu cung của Quản Thành viết anh."

Tiết Thế Luân mỉm cười đứng dậy: "Có một sự thật là, hắn là tội phạm, lời nói của hắn không hề có sức thuyết phục, nếu như lời nói của hắn có thể trở thành chứng cung trên toà án, như vậy các anh có thể bắt tôi, Tiết Thế Luân tôi không một câu oán hận." Hắn sửa lại cổ áo rồi nói: "Tôi phải đi đây, tôi sở dĩ đến phối hợp với các anh, thứ nhất là tôi không thẹn với lương tâm, thứ hai tôi không muốn các anh quấy nhiễu người nhà của tôi, còn nữa, tôi nghĩ tôi không cần thiết đã muộn thế này rồi còn gọi luật sư của tôi tới chứ?"

Cảnh Chí Siêu gật đầu.

Tiết Thế Luân nói: "Chủ nhiệm Liễu của các anh đúng là lão già giải hoạt, tôi đến lâu như vậy rồi hắn cũng không ra mặt, có phải thấy thẹn với ông bạn già này hay không?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Chuyện này chủ nhiệm Liễu không biết."

Tiết Thế Luân cười ha ha, hắn nhìn chung quanh: "Hắn không gật đầu thì các anh dám tới cửa mời tôi đến đây ư? Lão Liễu à, nhiều năm làm bạn như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không tin con người tôi, tôi xem anh về sau còn mặt mũi nào gặp tôi nữa, thôi, biết anh thích giả làm cháu chắt rồi, tôi đi trước."

Hai nhân viên công tác Quốc An vội vàng bước lên, Cảnh Chí Siêu đánh mắt ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Cảnh tiên sinh, không có chuyện gì khác thì tôi về nghỉ ngơi."

Cảnh Chí Siêu nói khẽ: "Thứ cho không tiễn xa được."

Sau khi Tiết Thế Luân rời khỏi, cửa ẩn hình trên vách tường phía bên phải chậm rãi mở ra, Cảnh Chí Siêu đi vào, trên sô pha bên trong có một người trung niên đeo kính đen đang ngồi.

Cảnh Chí Siêu cung kính nói: "Chủ nhiệm Liễu, chuyện vừa rồi ngài đều nhìn thấy rồi chứ?"

"Nhìn thấy, cũng nghe thấy."

Cảnh Chí Siêu nói: "Quản Thành một mực chắc chắn chính là Tiết Thế Luân thuê hắn làm việc này."

Chủ nhiệm Liễu nói khẽ: "Quản Thành và Hình Triêu Huy không quá nhiều quá nhiều giao tiếp, giữa hắn và Chương Bích Quân cũng ít kết giao qua lại, nếu như nói bởi vì hiềm khích trước đây mà trả thù thì quả thực hơi gượng ép, không thể bởi vì một câu của hắn liền nhận định Tiết Thế Luân thuê hắn được."

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi đã sai người điều tra tài khoản của Quản Thành rồi, không hề có ghi chép chuyển khoản gì với Tiết Thế Luân."

Chủ nhiệm Liễu nói: "Không ai lại đi lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy." Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Câu nói vừa rồi của Tiết Thế Luân quả thực có chút đạo lý."

" Câu nào?"

" Chuyện lần này rất có thể là có người đang hãm hại hắn. Sau lưng Quản Thành có lẽ có kẻ địch của hắn, quan trường và thương trường là nơi dễ đắc tội với người nhất, Tiết Thế Luân làm kinh thương nhiều năm như vậy, cũng khó tránh có mấy cừu nhân."

Cảnh Chí Siêu nói: "Chủ nhiệm Liễu, chuyện Nhân Gian Cung Khuyết xử lý như thế nào?"

" Công an Địa phương không phải đã tham gia rồi ư? Một khi đã như vậy thì chúng ta không cần can thiệp quá nhiều."

" Nhưng phân cục khu Tây Kinh đã bắt Cảnh Thiên Thu rồi."

Chủ nhiệm Liễu nhíu mày: "Không có lý do, sau lưng Cảnh Thiên Thu có Triệu Vĩnh Phúc chống lưng, ai cho phân cục Tây Kinh lá gan lớn như vậy, bọn họ không ngờ không sợ đắc tội với Triệu Vĩnh Phúc ư?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Nghe nói là phó thị trưởng Triệu tự mình hạ mệnh lệnh."

Chủ nhiệm Liễu thở dài: "Tôi vốn cho rằng chuyện này rất đơn thuần, nhưng sao lại đột nhiên cuốn vào nhiều nhân vật trọng yếu như vậy, Chí Siêu, trong quá trình xử lý chuyện này nhất định phải cẩn thận."

Cảnh Chí Siêu nói: "Chủ nhiệm Lý vừa rồi gọi điện thoại hỏi chuyện của Cảnh Thiên Thu."

" Việc này đừng nói với tôi, tự anh xử lý đi."

Cảnh Chí Siêu nói: "Người Quan tâm tới chuyện này rất nhiều, tôi chỉ sợ ứng phó không nổi."

Chủ nhiệm Liễu nói: "Bắt được Quản Thành có thể nói là một công lớn, tuy rằng tôi là thượng cấp của anh, nhưng tôi không thể can thiệp quá nhiều, nếu không thì chính là muốn cướp công của anh rồi, Chí Siêu à, tôi tin với năng lực của anh nhất định có thể xử lý tốt chuyện này."

Cảnh Chí Siêu nhìn vị thủ trưởng này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nghe những lời này của người ta, rất chặt chẽ, nghe thì như là châm chước cho mình, kì thực là giao hết tất cả trách nhiệm cho mình, Cảnh Chí Siêu minh bạch, chuyện phiền toái của mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.