Về phần Cảnh Thiên Thu, hiện tại tạm thời thành câm điếc, cô ta đứng đó trợn mắt to đến mấy cũng không có ai quan tâm tới cô ta, Trương đại quan nhân chế trụ á huyệt của cô ta còn có một nguyên nhân, cô không phải nhân mạch rất rộng ư? cô không phải rất biết gọi điện thoại ư? Cho cô câm điếc ăn khổ khổ thì tự biết.
Cảnh Thiên Thu tuy rằng ngày thường khí thế bức người, ở trong Nhân Gian Cung Khuyết là nữ vương không ai bì nổi, nhưng với cục diện trước mắt, cô ta bởi vì đã mất quyền lên tiếng mà hoàn toàn mất quyền khống chế, cô ta bi ai cho rằng, mình hiện giờ là tú tài gặp lính, có lý mà không nói được, tuy rằng cô ta vẫn cho rằng tùy tiện lôi ra một quan hệ nào cũng có thể ép chết đám tiểu tử đui mù này, nhưng quan hệ này ngoài tầm tay với, người có thực lực tới mấy cũng không thể giúp cô ta giải quyết được nguy cơ trước mắt.
Triệu Xương Văn chỉ chỉ về phía trước: "Đây là phòng theo dõi." Cửa phòng khép hờ, bên trong không hề bật đèn, Trương Dương bước vào muốn mở cửa, nhưng lại bị Ngũ Đắc Chí chặn lại, Ngũ Đắc Chí lấy đèn pin ra, cẩn thận kiểm tra khe hở, ở chỗ cách mặt đất khoảng một thước phát hiện ra một sợ dây mảnh như tơ nhện.
Trương Dương giỏng tai lắng nghe, trong phòng theo dõi không có tiếng hít thở, hắn nói khẽ với Ngũ Đắc Chí: "Bên trong không có ai."
Ngũ Đắc Chí gật đầu, mở thùng dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060956/chuong-1242-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.