Vu Cường Hoa trên cơ bản đã tỏa định Lý Vĩ Quân rất có thể là người cung cấp propanol cho Quản Thành.
Ánh mắt trời buổi chiều khiến cho người ta buồn ngủ, Lý Vĩ Quân đang dựa vào quầy hàng lim dim, bỗng nhiên bị tiếng vỗ lên tủ hàng làm bừng tỉnh, hắn mở đôi mắt nhập nhèm, chớp chớp mắt nói: "Chuyện gì thế? Muốn mua gì?"
Người tới tìm hắn là Trương Dương, Vu Cường Hoa chưa ra mặt, bởi vì lo lắng bị người ta nhận ra.
Trương đại quan nhân giả bộ thần bí, nhìn nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói: "Propanol."
Lý Vĩ Quân ngây ra một thoáng, sau đó nhếch môi bật cười: "Người anh em, anh muốn mua thứ đó làm gì?"
"Trộn sơn."
Lý Vĩ Quân nói: "Ồ, vậy dầu chuối tốt hơn."
Trương Dương nói: "Anh sao lằng nhằng thế? Tôi cứ muốn dùng propanol."
Lý Vĩ Quân cười ha ha: "Người anh em, anh đi khắp cả cái chợ Tây Hưng này cũng không có ai bán thứ đó đâu, hiện tại thứ đó thuộc phạm vi quản khống rồi anh biết không? Mau đi đi, chỗ tôi không có thứ đó, chuyện trái với chính sách tôi không làm đâu."
Trương Dương nói: "Người anh em, anh lừa được ai chứ? Tôi có thể tìm được anh, cũng không phải là tình cờ đâu, anh có thể bán cho người khác thì sao không thể bán cho tôi?"
Lý Vĩ Quân vừa nghe vậy thì sửng sốt: "Anh nghe ai nói bậy thế? Tôi chưa bao giờ bán thứ đó."
Trương Dương nói: "Đừng con mẹ nó giả vờ, anh Quản giới thiệu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060950/chuong-1241-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.