Văn Quốc Quyền nói: "Nếu đã lựa chọn con đường này thì đừng sợ người ta nói ra nói vào, làm người quan trọng là trong lòng bằng phẳng, nếu như làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi, tính trước toán sau thì như vậy còn làm làm gì?"
Văn Hạo Nam nói: "Cha, hôm nay Tần gia phái người tới Bát Quái môn bắt Tần Manh Manh, cha biết là ai đã giải vây cho cô ta không?"
Văn Quốc Quyền không hề trả lời vấn đề này, y đương nhiên biết, hơn nữa đã hỏi qua Trương Dương tình huống lúc ấy.
Văn Hạo Nam nói: "Là Kiều lão! Cha, cha có nghĩ tới không, Kiều lão và Tần Manh Manh vốn không quen biết, vì sao muốn ra mặt cho cô ta? Bởi vì Trương Dương ư, xảy ra chuyện này mà Trương Dương không nhờ cha giúp đỡ, ngược lại tìm tới Kiều lão, trong đây rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Nội tâm của Văn Quốc Quyền bởi vì những lời này của hắn mà chấn động, chợt trên mặt y hiện ra vẻ giận dữ, y hầm hầm nhìn con trai: "Trong đầu của con cả ngày chỉ nghĩ tới việc này thôi ư?"
Văn Hạo Nam nói: "Cha, con là nghĩ cho cha thôi."
" Không cần! Chuyện của tôi không cần anh hao tâm tốn sức."
Văn Hạo Nam còn muốn nói tiếp nhưng Văn Quốc Quyền đã nhắm hai mắt lại, nói khẽ: "Con đi ngủ đi, cha chút mệt mỏi rồi."
Văn Hạo Nam chỉ có thể, chúc cha ngủ ngon rồi đi.
Ngày Ngũ Đắc Chí đến kinh thành trời mưa thực sự rất to, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060948/chuong-1240-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.