Cú tát này đánh cho Tần Chấn Đường mắt nổ đom đóm, khóe miệng rỉ máu, cũng khiến khí ngu trong đầu hắn ùa ra, hắn lớn tiếng nói: "Trương Dương và Hà Vũ Mông tất cả đều là tội phạm, điều tôi nói là sự thật."
Tần Hồng Giang giận dữ hét: "Còn dám nói hưu nói vượn nữa à, có tin tao một phát bắn chết thằng súc sinh mày không."
Kiều lão vẻ mặt thản nhiên như không: "Hồng Giang, đứa nhỏ này quả nhiên giống anh, tôi đã nói rồi, súng là để đối phó kẻ địch, không phải để đối phó với người một nhà, anh lớn tuổi như vậy, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu ư?"
Tần Hồng Giang bị nói cho mặt.
Kiều lão liếc Tần Chấn Đường một cái: "Chuyện của Bọn nhỏ để tự chúng giải quyết."
Trương Dương nói: "Tần Chấn Đường, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, anh có chứng cớ thì lấy ra đây, anh nếu không có chứng cớ thì chúng ta quyền đầu của ai cứng thì người đó định đoạt, vừa hay đây là diễn võ thính của Bát Quái môn, hay là anh tới đây, chúng ta đấu vài chiêu?" Trương đại quan nhân bày ra tư thế muốn đánh rắn giập đầu.
Kiều lão thêm một câu: "Tôi thấy đề nghị này không tồi, cơn tức của người trẻ tuổi quá lớn, dù sao cũng phải tìm phương thức phát tiết, Hồng Giang, anh nói xem đúng không?"
Tần Hồng Giang làm sao có thể không biết võ công của Trương Dương lợi hại, nghĩ thầm Kiều lão à Kiều lão, con tôi cho dù đắc tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060943/chuong-1239-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.