Trương Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, vẻ mặt ưu thương và bối rối, ánh trăng thời này và ánh trăng triều Đại Tùy không hề khác biệt, nhưng tất cả bên cạnh hắn lại xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Vừa mới tới thời đại này, bởi vì nhìn thấy vương bát chi khí, oai phong lẫm liệt của Lý Trường Vũ mà hâm mộ, từ đó sinh ra ý muốn bước vào quan trường, với hắn mà nói trùng sinh cũng có nghĩa là nhân sinh của mình có thể dựng lại, có thể sống khác với kiếp trước, hắn hướng tới loại cuộc sống nắm quyền thiên hạ, say trong lòng mỹ nhân này. Nhưng mà khi hắn thực sự đặt chân vào quan trường mới phát hiện quan trường không phải là uy phong như trong tưởng tượng của hắn, ngoài mặt thì phong quang nhưng sau lưng kì thực che giấu sự ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, người ở trong đó rất khó tìm được tình bạn thực sự, đại đa số không phải anh lợi dụng tôi thì chính là tôi lợi dụng anh. Ở trong quan trường càng lâu, vị trí càng cao, thì càng hiểu được sự hiểm ác của tính người. hiện giờ Trương đại quan nhân tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, thường ủy thành phố Bắc Cảng. Nhưng nội tâm hắn lại trở nên càng lúc càng không vui vẻ.
" Nhân sinh Của tôi vốn không nên là như vậy?" Trương đại quan nhân cảm thán nói.
Trần Tuyết hỏi ngược lại: "Vậy anh cho rằng nhân sinh của mình nên thế nào?"
Trương đại quan nhân: "Nói trời sanh tính trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060909/chuong-1230-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.