Đa số nữ nhân đều am hiểu che giấu tình cảm thực sự của mình, Liễu Đan Thần trong điểm này làm càng xuất sắc hơn, cô ta nói khẽ: "Nếu như tôi nói với anh, cổ độc trong người anh không liên quan tới tôi thì anh sẽ bỏ qua cho tôi chứ?"
Trương Dương gật đầu, hắn không nói gì, một lần nữa khởi động ô tô đưa Liễu Đan Thần về chỗ ở của cô ta.
Trải qua chuyện hôm nay, Liễu Đan Thần có chút thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, xuống ô tô, cô ta đứng tại chỗ, nhìn Trương Dương lái xe đi xa, cho tới lúc bóng xe hoàn toàn biến mất.
Trời đổ mưa tí tách, Liễu Đan Thần thở dài, xoay người trở về chỗ ở, cô ta tựa vào phía sau cửa, hai hàng nước mắt tranh nhau rơi xuống, cũng chỉ có lúc không có ai Liễu Đan Thần mới dám rơi lệ, cho dù là rơi lệ thì vẫn kìm nén tình tự nội tâm của mình.
Một thanh âm vang lên bên cạnh cô ta: "Nếu muốn khóc thì vì sao không khóc thành tiếng lên."
Liễu Đan Thần hoảng sợ, cô ta xoay người lại, liền thấy một nữ nhân mặc áo gió màu đen đứng cách phía bên phải cô ta không đến một thước, sắc mặt tái nhợt, tóc đen rủ ngang vai, cho dù hiện tại màn đêm vẫn chưa buông xuống, Liễu Đan Thần vẫn bị cảnh tượng bất thình lình này khiến cho sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Có điều cô ta ngay lập tức có phản ứng, bất kể nữ nhân này là ai, đối với mình tuyệt không có thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060902/chuong-1229-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.