Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Tôi cũng không ngờ lại gặp phu nhân ở sân bay, điều này ứng với một câu châm ngôn của Trung Quốc chúng tôi, nhân sinh hà xử bất tương phùng."
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại không cười, cô ta không cảm thấy những lời này có chỗ nào đáng cười, nói khẽ: "Tiêu tiên sinh muốn đi đâu vậy?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Đông Kinh!"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xem ra chúng ta cùng đường rồi!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Quả thực là cùng đường!"
Tập đoàn Nguyên Hòa chủ động nhượng bộ đối với bộ ngoại giao mà nói là kết quả vui vẻ nhất, phía Nhật không kháng nghị, mấy ngoại thương liên hợp kháng nghị khác tất nhiên cũng cây đổ bầy khỉ tan, không ai có hứng thú và gan để gây sự nữa.
Mắt thấy một trường phong ba đã tiêu tán vô hình.
Phía Bắc Cảng nghe nói tin tức này thì từ trên xuống dưới đều dài hơn thở phào nhẹ nhõm, Thường Lăng Không đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, khen ngợi hắn đã hoàn thành sứ mệnh được giao, có thể thoải mái chơi ở kinh thành.
Trương đại quan nhân đã đến kinh thành vô số lần, đối với nơi này đã quen thuốc tất cả, sớm đã không còn hứng thu du lịch, hắn sở dĩ tạm thời không trở về, bởi vì có mấy chuyện phải làm, thứ nhất là tham gia lễ tang của Chương Bích Quân, thứ hai là làm rõ chuyện mình bị Liễu Đan Thần hạ cổ.
Vào ngày tổ chức lễ tang của Chương Bích Quân trời mua rất to, bởi vì thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060891/chuong-1226-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.