Chương trước
Chương sau
Hình Triêu Huy nói: "Không ai ép cậu nói cả." Hắn nói xong, vẻ mặt lộ ra có chút trầm trọng, nhìn hồ nước!" Qua một hồi lâu mới lại nói: "Trương Dương, Chương Bích Quân nắm giữ không ít tư liệu của cậu, những tài liệu này sau khi cô ta chết đã bị một số người trong nội bộ tổ chức biết."

Trương Dương nói: "Vậy thì sao, dù sao tôi hiện tại cũng đã rời khỏi rồi."

Hình Triêu Huy nói: "Nếu đã rời khỏi rồi thì đừng trở về nữa." Hắn hít một hơi: "Chờ sau khi tôi khôi phục, rất có thể sẽ trở về công tác."

Trương Dương nói: "Vẫn ngồi trên vị trí trước đây à?"

Hình Triêu Huy nói: "Già rồi, nên lui khỏi tuyến một, để lại cơ hội tốt cho người trẻ tuổi." Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Nếu như cậu không lăn lộn trên quan trường, mà là làm ở chỗ chúng tôi, khẳng định có tiền đồ hơn bên đó nhiều."

Trương Dương nói: "Uy phong đến mấy thì cuối cùng vẫn không thể gặp ra ánh sáng, mưa bom bão đạn thì tôi không sợ, nhưng bảo tôi cả ngày trốn trốn tránh tránh mai danh ẩn tích thì tôi không làm đâu."

Hình Triêu Huy nói: "Cái chết của Chương Bích Quân không phải là kết thúc, nữ nhân này rất không đơn giản, cái chết của cô ta có lẽ sẽ dấy lên một hồi sóng lớn."

Trương Dương nói: "Trước mắt hình như vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu này."

Hình Triêu Huy nói: "Có một số ảnh hưởng đều là từ từ biểu hiện ra ngoài."

Trương Dương nói: "Anh biết Nghiêm Quốc Chiêu không?"

Hình Triêu Huy nhíu mày: "Hắn là một trong những đặc công ưu tú nhất từ khi Quốc An thành lập tới nay, khi ở Quốc An đã làm rất nhiều đại sự." Hắn nói khẽ: "Anh là nói hắn có liên quan tới cái chết của Chương Bích Quân."

Trương Dương nói: "Chuyện Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, có điều người này và Chương Bích Quân, và người Nhật Bản đều đi lại với nhau rất gần."

Hình Triêu Huy nói: "Những lời cậu nói với tôi hôm nay tốt nhất đừng nói với người khác."

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn hắn.

Hình Triêu Huy nói: "Có một số bí mật không ai muốn để người ngoài biết cả."

Trương đại quan nhân hình như có sở ngộ, gật đầu.

Hình Triêu Huy nói: "Còn sống thật tốt! Qua chuyện này, tôi mới hiểu được, thứ mang tới hạnh phúc cho người ya không phải tiền tài, không phải địa vị, mà là còn sống!"

Hình Triêu Huy bảo lái xe đưa Trương Dương về ban trú kinh.

Khi Trương Dương đến khách sạn thanh giang thì tiệc rượu đã bắt đầu, Hồng Vệ Đông cười nói: "Trương Dương tới muộn, nhất định phải phạt ba chén rượu."

Liêu Bác Sinh cười nói: "Tôi thấy không cần phạt rượu đâu, mệt mỏi cả một ngày rồi, uống say thì không tốt."

Lý Trường Vũ cười ha ha, nói: "Anh nếu nói ai khác uống say thì tôi tin, nhưng Trương Dương uống say thì tôi chưa thấy bao giờ."

Hồng Vệ Đông gật đầu theo: "Đúng vậy!"

Trương đại quan nhân mỉm cười ngồi xuống vị trí của mình, cầm ba chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Nếu đã tới muộn thì phải chịu phạt, tôi không thể làm loạn quy củ được."

Mấy người đồng thời bật cười, Hồng Vệ Đông nói: "Trương Dương uống rượu luôn rất sảng khoái."

Trương Dương ăn miếng thức ăn rồi uống với mỗi người hai chén.

Liêu Bác Sinh nói: "Vừa rồi bên bộ ngoại giao đã hẹn thời gian, hai giờ chiều ngày mai chúng ta sẽ tới."

Trương Dương gật đầu.

Liêu Bác Sinh nói: "Phó thủ tướng Văn nói thế nào?" Hắn biết Trương Dương vừa mới tới nhà Văn Quốc Quyền, nếu như Văn Quốc Quyền ra mặt thì chuyện này khẳng định sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ tới thăm hỏi một chút thôi, loại việc nhỏ này không cần thiết phiền tới ông ta."

Liêu Bác Sinh cười cười, xem ra Trương Dương căn bản không muốn mượn dùng lực lượng của Văn gia, như vậy những lời mình hỏi vừa rồi ngược lại rơi xuống tiểu thừa.

Hồng Vệ Đông nói: "Phía Bộ ngoại giao đối ngoại khẳng định là bảo vệ lợi ích của chúng ta, nhưng tôi nghe nói lần này phía sứ quán Nhật Bản đã liên lạc một số đặc phái viên ngoại trú khác, mượn chuyện đầu tư cảng Phước Long để làm văn."

Trương Dương nói: "Cảng Phước Long chỉ là mâu thuẫn giữa chúng ta và phía Nhật, liên quan gì tới các quốc gia khác."

Hồng Vệ Đông nói: "Ngoại giao và quan hệ giữa người với người cũng không có gì khác nhau, hai người đánh nhau, chung quanh sẽ có mấy chục người xem náo nhiệt, trong đó có hạng người đi theo gây thêm phiề, đơn giản là muốn đục nước béo cò, kiếm thêm ít lợi ích cho mình, tranh thủ chút chính sách, còn có người căn bản chính là căn bản chính là đi tìm cảm giác rằng mình đang tồn tại."

Trương Dương nói: "Loại người nhàm chán này cứ dứt khoát không để ý tới là được."

Lý Trường Vũ nói: "Bất kỳ chuyện gì một khi đã nâng lên tới tầm ngoại giao thì phải chú ý một lễ nghi, rõ ràng trong lòng rất chán ghét, nhưng trên mặt vẫn phải cười."

Trương Dương nói: "Đây không phải là dối trá ư?"

Lý Trường Vũ nói: "Giữa quốc gia và quốc gia, tất cả là quan hệ đôi bên cùng có lợi, có ai là thật lòng với nhau đây."

Liêu Bác Sinh: "Nói Thật ra vấn đề lần này chủ yếu vẫn là tập đoàn Nguyên Hòa khơi lên, nếu như ở Bắc Cảng bàn tốt điều kiện thì không đến mức lớn chuyện như vậy, không tới mức phải tới bộ ngoại giao giải thích."

Trương Dương nói: "Bọn họ có chút ác lắm, há miệng ra là đòi một triệu đôla, tưởng chúng ta là nhà băng chắc."

Liêu Bác Sinh cười nói: "Phía tập đoàn Nguyên Hòa đích xác là công phu sư tử ngoạm, bọn họ ở cảng Phước Long trước mắt tổng cộng đầu tư không quá ba triệu nhân dân tệ, không ngờ dám hô lên tới một triệu đôla tiền bồi thường."

Lý Trường Vũ và Hồng Vệ Đông là người bàng quan nên cũng không thích hợp chen vào nói.

Trương Dương nói: "Tôi đã nói với cô ta rồi, một xu cũng không đền cho họ."

Liêu Bác Sinh nói: "Chính là những lời này đã chọc giận cô ta, cho nên mới làm ầm ĩ chuyện này tới bộ ngoại giao."

Trương Dương nói: "Không chỉ bởi vì một chuyện này thôi đâu, anh đừng xem thường cô ta, cô ta còn có một sự chuẩn bị nữa rồi, đã ngấm ngầm bàn việc chuyển nhượng cho tập đoàn Đỉnh Thiên, đem tất cả nghiệp vụ trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa sang tay cho Đỉnh Thiên."

Liêu Bác Sinh hơi ngẩn ra, chuyện này hắn vẫn chưa được nghe nói.

Trương Dương nói: "Nói cách khác, bất kể chúng ta bồi thường họ hay không, bồi thường nhiều hay ít thì bọn họ đều sẽ rời khỏi thị trường Trung Quốc, hiện tại làm lớn chuyện, đơn giản là tìm một cái cớ mà thôi."

Tiệc tối kết thúc, Trương Dương tới phòng Lý Trường Vũ nói chuyện phiếm, Lý Trường Vũ lúc này mới hỏi tới chuyện này: "Trương Dương, chuyện của cảng Phước Long có phiền lắm không?"

Trương Dương nói: "Cảng Phước Long không phải chủ đề, trước đó ở núi Thanh Đài, có một đám Ninja Nhật Bản phóng hỏa đốt cháy Tử Hà quan, ý đồ ám sát Khưu Chỉ Đống, kết quả bị tôi xử lý bảy tên, phó bộ trưởng bộ ngoại giao Nhật Bản Võ Trực Chính Dã đã giao phong với tôi vài lần, chuyện của cảng Phước Long chỉ là một dây dẫn lửa mà thôi."

Lý Trường Vũ nói: “tập đoàn Nguyên Hòa thực lực không kém, vì sao cậu cứ đá họ ra khỏi Tân Hải? Tôi từ góc độ của người bàng quan mà xem xét vấn đề thì chuyện này cũng bất hợp lí, dù sao hai bên đã ký kết hợp đồng chính thức, cách làm hiện tại của các cậu chính là bội ước."

Trương Dương nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh xã hội đen, tôi hoài nghi lai lịch tài chính của bọn họ tồn tại vấn đề."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.