Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Tôi còn nghe nói Hồng Ân Chính kia là phái thân Nhật, lần này ám sát phóng hỏa núi Thanh Đài vừa hay là một đám Ninja Nhật Bản, chú Tiết, chú anh thấy chuyện này có phải rất có khả năng hay không?"

Tiết Thế Luân nói: "Tôi đối với chuyện chính trị cũng không có hứng thú lắm, có điều cha con An gia thì tôi và bọn họ cũng có chút ít quan hệ, gần đây ở kinh thành cũng có một số hạng mục hợp tác, nghe anh nói như vậy tôi cũng phải cẩn thận."

Trương Dương nói: "Gần đây chuyện ùn ùn kéo tới, chú bảo người Nhật Bản này nhàn rỗi không có chuyện gì làm à, sao cứ muốn chạy tới địa bàn của chúng ta gây chuyện."

Tiết Thế Luân nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng không thoát khỏi được một chữ lợi, đơn giản là lợi ích sai khiến mà thôi."

Trương Dương gật đầu theo: "Tôi nói những lời này, chú nghe một chút là được rồi, đừng có nói với người ngoài."

Tiết Thế Luân cười nói: "Anh vẫn không tin tôi à."

Trương Dương nói: "Thật ra tôi lần này cũng chọc vào phiền toái không nhỏ."

Tiết Thế Luân cầm trà lên uống một ngụm, lẳng lặng nhìn Trương Dương: "Nói ra nghe một chút đi, Có lẽ tôi có thể giúp được anh."

Trương Dương nói: "Thật ra cũng không tính là đại sự gì. Chính là tám gã Ninja Nhật Bản thì bị tôi xử lý mất bảy, tên sau cùng bị tôi bắt lấy đưa tới cục cảnh sát, không bao lâu sau thì tự sát, hiện tại phía Nhật Bản có đại sứ cứ tìm tôi gây phiền toái."

Tiết Thế Luân nói: "Dưới tình huống đó anh không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ giết anh, chẳng có gì mà nói cả. Đổi thành tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy, mặc kệ đám Nhật Bản đó."

Trương Dương nói: "chú biết đó, có một số việc một khi đã liên quan tới phương diện ngoại giao thì sẽ trở nên vô cùng phức tạp, vô cùng phiền toái. Chú Tiết, nếu bộ ngoại giao thực sự tìm tôi thì chú lên tiếng giúp tôi nhé."

Tiết Thế Luân cũng không từ chối, cười nói: "Tôi cũng có chút quan hệ, rồi, chuyện này tôi sẽ để ý."

Trương Dương lại nói: "Chú quen nhiều người, giúp tôi hỏi thăm chút, có một người Nhật Bản tên là Sơn Dã Lương Hữu hay không."

Nghe thấy tên của Sơn Dã Lương Hữu. Tiết Thế Luân nhíu mày, Thấp giọng lặp lại: "Sơn Dã Lương Hữu ư?"

Trương Dương nói: "chú từng nghe nói tới người này rồi à?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Chưa, tên của người Nhật Bản nghe ra đều na ná nhau."

Trương Dương: "Nói Nếuđể tôi tìm được người này. Tôi nhất định sẽ vặn đầu hắn, thằng chó này quá âm hiểm."

Tiết Thế Luân nói: "Anh tuy rằng đánh nhau giỏi, nhưng đánh đánh giết giết chưa chắc đã giải quyết được tất cả vấn đề."

Trương Dương: "Nói Chú Tiết, tôi có thể hỏi chú một vấn đề hay không?"

Tiết Thế Luân gật đầu, hắn ngước lên nhìn Trương Dương, Trương Dương từ sâu trong ánh mắt hắn đọc được một tia bi ai, bất kể trước kia hắn đã làm gì, nhưng chuyện xảy ra liên tiếp trong đoạn thời gian này hiển nhiên đã đả kích Tiết Thế Luân cực mạnh, đầu tiên là Tiết lão qua đời, tiếp theo là Hạng Thành tự sát, sau đó lại là Chương Bích Quân, những người này đối với Tiết Thế Luân mà nói đều có ý nghĩa không bình thường, mà những người này ra đi khiến Tiết Thế Luân trở nên càng mẫn cảm hơi, Có lẽ ý thức được Trương Dương có thể sẽ hội vấn đề mẫn cảm, Tiết Thế Luân nói khẽ: "Không có gì, muốn biết gì thì cứ hỏi."

Trương Dương nói: "Chuyện của Hạng Thành chú thấy thế nào?"

Khóe môi Tiết Thế Luân giật giật, ánh mắt hắn hướng về mặt biển xa xa, màn đêm đã buông xuống, biển xanh có bầu trời đêm đã biến thành màu đen, sóng biển đuổi nhau, ở trên mặt biển dâng lên từng đạo mớn nước màu trắng. Tiết Thế Luân nói: "Bất kể người khác thấy như thế nào, tôi đều coi hắn là đại ca của mình, trước đây là đã vậy, về sau cũng vẫn vậy."

Vẻ đau xót mà Tiết Thế Luân biểu hiện ra lúc này rất dễ khiến cho người ta sinh ra lòng đồng tình, nhưng Trương đại quan nhân thì không, hắn hỏi dò: "Căn cứ vào một số tình huống trước mắt đã điều tra, Hạng Thành trong nhiệm kỳ đã lợi dụng chức quyền để mở rộng cánh cửa cho phạm tội buôn lậu, có thể nói một cách không chút khách khí thì Bắc Cảng sở dĩ phát triển chậm chạp, có liên quan trực tiếp tới việc hắn quản lý không tốt, biết pháp còn phạm pháp."

Tiết Thế Luân: "Nói Tôi không phải là người trong quan trường, nguyên tắc của tôi khi quan hệ với người ta chỉ có một, ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, ai không tốt với tôi thì tôi sẽ coi hắn là kẻ thù, cho nên trên thế giới này tôi vẫn có một số bằng hữu, bất kể người khác có công nhận hay không thì tôi vẫn sẽ quý trọng, đương nhiên, nguyên tắc của tôi cũng khiến tôi chuốc lấy không ít kẻ địch, tôi biết gần đây những lời nói về tôi rất nhiều, có người nói tôi mới là độc thủ phía sau màn của phạm tội buôn lậu ở Bắc Cảng, tất cả hành vi trái pháp luật của Hạng Thành đều là tôi ở sau lưng sai khiến."

Trương Dương cười cười, Tiết Thế Luân vốn chính là người thông mình, có một số lời không cần nhiều lời hắn cũng tự hiểu.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi không để ý tới người khác nói gì? Tôi làm người không thẹn với lương tâm, tôi cũng không bội nhọ cha tôi, cũng sẽ không vũ nhục cửa nhà Tiết gia, Hạng Thành là bạn tốt của tôi, đại ca tốt của tôi, nhưng tôi không hề biết về những gì mà hắn làm cả, nếu ai vì vậy mà bôi đen tôi thì bảo hắn lấy ra chứng cớ đi, tôi không sợ đối chứng với bất kỳ ai cả." Hắn đập mạnh chén trà lên bàn, nước hắt ra không ít, tình tự c Tiết Thế Luân rõ ràng đã kích động.

Trương Dương nhìn Tiết Thế Luân, biểu hiện lúc này của hắn có chút khác thường, với sự trầm ổn và lõi đời của Tiết Thế Luân thì vốn không nên biểu hiện ra vẻ kích động như vậy, hắn rốt cuộc là đang cố ý làm cho mình xem thì hay là thực sự bởi vì một loạt chuyện phiền lòng gần đây mà rối loạn trận cước?

Trương đại quan nhân tin khả năng trước thì lớn hơn, với trình độ của Tiết Thế Luân, sớm đã hỉ nộ không hiện ra mặt, đối với khống chế tình tự đã làm được một cách thu phóng tự nhiên. Trương Dương tiết lộ Sơn Dã Lương Hữu cho Tiết Thế Luân cũng là có ý đồ, hắn muốn nói ra chuyện này để thử phản ứng của Tiết Thế Luân, trong mắt Trương Dương, sự kiện mưu sát phóng hỏa trên núi Thanh Đài rất có khả năng không liên quan tới Tiết Thế Luân, tuy rằng Tiết Thế Luân và cha con An gia gần đây đi lại rất gần, nhưng tin tức có được từ chỗ Tang Bối Bối là An Đạt Văn tựa hồ đã sinh ra dị tâm. Trương Dương tin nội bộ trận doanh của Tiết Thế Luân đã bắt đầu xuất hiện phân liệt, rất nhiều chuyện ngay cả bản thân hắn cũng không thể nắm trong tay.

Tiết Vĩ Đồng xuất hiện trước mặt bọn họ, cô ta tới trước mặt cha rồi khoác áo cho hắn, gắt giọng: "Cha, bên ngoài gió lớn, có gì thì phải trong mà ngồi nói chuyện."

Tiết Thế Luân vỗ vỗ mu bàn tay con gái, mỉm cười nói: "Đang muốn về đây, Hắt xì."

Trương Dương nói: "Là tôi không đúng, cân nhắc không chu toàn, chú Tiết đừng trách tôi."

Tiết Thế Luân nói: "tôi vẫn cảm thấy bên ngoài thoải mái hơn. Hắt xì."

Ba người cùng nhau tới Long Ngâm các, Tiết Thế Luân nói: "Bí thư Thường bọn họ đâu rồi?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vợ và con gái Người ta khó khăn lắm mới đến được một chuyến, đương nhiên muốn đoàn tụ với người nhà rồi, con thấy, hai người đừng quấy rầy người ta."

Tiết Thế Luân gật đầu: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng ở bên người nhà."

Tiết Vĩ Đồng ôm cánh tay cha, bỗng nhiên nhớ tới mình lúc nhỏ rất ít khi gặp cha, trong lòng không khỏi đau xót, vốn định oán trách cha vài câu, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt có chút tiều tụy của cha, lời nói đến mỗi thì lại không nỡ nói ra.

Tiết Thế Luân tựa hồ đoán được suy nghĩ của con gái, dang tay, ôm vai con gái: "Về sau cha nhất định sẽ giành nhiều thời gian cho con."

Trương Dương ở bên cạnh cười nói: "Vĩ Đồng cũng không phải là trẻ con, chú hiện tại nếu cứ ở bên cạnh cô ta thì chỉ sợ đám con trai theo đuổi cô ta sẽ chạy hết."

Tiết Thế Luân bật cười ha ha.

Tiết Vĩ Đồng vung quyền thị uy với Trương Dương: "Đáng ghét, em cũng chẳng thích bạn trai gì cả, sau này em sẽ ở bên cạnh cha."

Tiết Thế Luân nói: "Con không cần bạn trai thì cha cũng phải đi tìm bại gái, nếu cả ngày con cứ đi theo bên cạnh cha thì cha chẳng phải là mất hết cả tự do ư?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha đúng là già rồi mà không đứng dắn, bạn gái đó của cha..." Cô ta khi nói bất giác nhìn thoáng qua Trương Dương, Trương đại quan nhân giả vờ nhìn ra xa, chỉ coi như không thấy Tiết Vĩ Đồng nhìn hắn. Trong lòng thì không khỏi không khỏi thầm kêu khổ, nha đầu kia cái gì cũng dám nói cả, chuyện đó giữa mình và Hắc Quả Phụ còn không phải là cô ta gây ra ư?

Nếu Tiết Thế Luân biết Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi ngủ với hắn, chỉ sợ sẽ tức lắm.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Bất kỳ nữ nhân đều nào cũng không bằng vị trí của Đồng Đồng trong lòng cha."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Túy nói vậy, nhưng khi con hồ ly tinh kia õng ẹo, có một số người chỉ sợ cũng thần hồn điên đảo."

Tiết Thế Luân lại hắt xì, bọn họ đi tới đi văng, Tiết Thế Luân nói: "Cha đi ngủ!"

Tiết Vĩ Đồng đứng đó nhìn bóng dáng cha, trong mắt đẹp lộ ra vẻ sầu lo.

Trương Dương nói: "Sao thế? Đang yên đang lành lại nói ra cái chuyện vớ vẩn này?"

Tiết Vĩ Đồng thở dài: "Anh không nhìn ra à, cha em hiện tại là đang miễn cưỡng cười, từ sau khi ông ta tới Bắc Cảng, em không thấy ông ta cười thực sự bao giờ cả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.