Chương trước
Chương sau
Lý Hân là nữ nhân của Tào Hướng Đông, trước kia ở Bắc Cảng, Tào Hướng Đông và cô ta đi lại rất thân mật, về sau Lý Hân mang thai, bất kể Tào Hướng Đông khuyên cô ta như thế nào, cô ta cũng kiên trì giữ lại đứa bé cha. Tào Hướng Đông đối với điều này cũng vô kế khả thi, cuối cùng không thể không nhờ bạn của hắn là tiền nhiệm cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công giúp đỡ. Viên Hiếu Công giúp hắn giải quyết chuyện này, bảo lão Tứ Viên Hiếu Thương ra mặt đưa Lý Hân tới New Zealand. An bài cho cô ta lấy được thẻ xanh của New Zealand, lại ở bên kia ở bên kia an bài tất cả, thuận lợi sinh hạ một bé trai. Tào Hướng Đông tự nhiên là mang ơn Viên Hiếu Công, chuyện này đã trở thành bí mật giữa Viên Hiếu Công và hắn.

Chuyện đã trôi qua gần năm năm rồi, con trai của Tào Hướng Đông và Lý Hân đã được năm tuổi, trong lúc này Lý Hân đã trở về mấy lần, Tào Hướng Đông cũng từng tới Australia khảo sát hai lần, mang cờ hiệu là do nhà nước cử đi khảo sát, đoàn tụ vài ngày với con trai.

Viên Hiếu Công trong chuyện này thủy chung thủ khẩu như bình, sau khi Viên Hiếu Công bị điều tới Đông Giang, Tào Hướng Đông từng sống trong thấp thỏm một đoạn thời gian, hắn sợ Viên Hiếu Công mở miệng nhờ mình giúp.

Mình đã nợ hắn một nhân tình rất lớn, chỉ cần Viên Hiếu Công mở miệng, hắn bất kể là như thế nào cũng phải làm theo, bằng không Viên Hiếu Công chỉ cần vươn tay ra chỉ, mình sẽ thân bại danh liệt. Nhưng Viên Hiếu Công cũng không nhắc tới chuyện này, cũng không đề cập bất kỳ yêu cầu gì với Tào Hướng Đông. Có thể hắn đã quên chuyện này rồi, cũng có thể là hắn cho rằng cho dù tìm Tào Hướng Đông cũng không giải quyết được vấn đề mà ình gặp phải.

Sau khi Viên Hiếu Công chết, Tào Hướng Đông quả thực cũng có chút thương tâm vì vị lão hữu này, nhưng hắn sâu trong lòng vẫn cảm thấy như trút được gánh nặng, hắn một mực coi Viên Hiếu Công là chủ nợ của mình. Hiện giờ chủ nợ đã chết, nhân tình mình nợ hắn đương nhiên không cần trả. Tào Hướng Đông cũng cho rằng mình có chút tình, nhưng lý trí của hắn vẫn chiến thắng tình cảm, cho dù là trên lễ tang của Viên Hiếu Công hắn cũng không tới tham gia.

Trương Dương nhắc tới Lý Hân cũng không phải là ngẫu nhiên, Tào Hướng Đông lập tức nghĩ tới nguyên do của chuyện này, Trương Dương và Lý Hân chưa từng tiếp xúc, từ lúc mình còn ở Bắc Cảng nhậm chức Lý Hân đã tới New Zealand rồi, Trương Dương chưa bao giờ gặp cô ta, hắn sở dĩ biết bí mật này, khẳng định là từ chỗ huynh đệ Viên gia. Viên Hiếu Công đã chết, cho dù hắn còn sống thì hắn cũng rất kín miệng, chắc sẽ không nói với người khác bí mật riêng tư này của bằng hữu, hơn nữa loại chuyện này càng ít người biết thì uy lực càng lớn, Viên Hiếu Công sẽ không dễ dàng vận dụng vương bài này, trên thực tế, hắn đến chết vẫn không dùng tới con bài tẩy này. Cho nên khả năng lớn nhất chính là Viên Hiếu Thương, lúc trước thủ tục xuất ngoại di dân của Lý Hân tất cả là Viên Hiếu Thương xử lý, khẳng định trong việc này, hắn là người biết rõ nhất, có lẽ là đại ca hắn Viên Hiếu Công đã nói với hắn cả sự kiện này.

Tào Hướng Đông nghĩ đến đây, không khỏi thầm oán Viên Hiếu Công, xét đến cùng Viên Hiếu Công vẫn để lại một quả bom hẹn giờ để đối phó mình, loại người như hắn quả nhiên không thể làm bằng hữu, một khi lợi ích thiết thân của mình bị ảnh hưởng, Tào Hướng Đông sẽ lập tứ quên đi sự ưu việt của người khác đối với hắn.

Đối đãi Trương Dương cũng như vậy, từ sau khi Trương Dương nhắc tới Lý Hân, hắn đã không hề đối đãi với Trương Dương như ân nhân nữa, hắn cho rằng Trương Dương muốn hại mình, không ai coi người muốn hai mình là bằng hữu cả, ánh mắt Tào Hướng Đông nhìn Trương Dương cũng đã có địch ý và phản cảm.

Trương đại quan nhân lại cảm thấy Tào Hướng Đông hiện tại so với quá khứ thì chân thật hơn, thằng cha này trước đây vẫn luôn giả nhân giả nghĩa, luôn miệng nói đối đãi với mình như ân nhân, nhưng trên thực tế chưa bao giờ chân thành đối đãi với mình, Trương đại quan nhân tin với chỉ số thông minh của Tào Hướng Đông sẽ không thể không biết mình muốn gì, nhưng thứ mình muốn hắn lại cố tính không cho, Trương đại quan nhân suýt nữa thì chửi ầm lên. Có loại người chính là phạm tiện như vậy đó, anh có ơn với hắn thì hắn không biết cảm kích, nhưng anh đối với hắn càng tốt thì hắn sẽ càng cảm thấy anh dễ lừa, một khi đã như vậy, lão tử làm rõ cho ngươi, Tào Hướng Đông à Tào Hướng Đông, anh cũng không phải là là hạng tốt lành gì, cứ thích lòng vòng với lão tử, tôi lập tức sẽ lột anh đến cái quần sịp cũng không còn.

Tào Hướng Đông nói: " trên thế giới này, bằng hữu chân chính cũng không nhiều."

Trương Dương: "Nói Bởi vì mọi người ai cũng có tư tâm, anh chân thành đối với người khác chưa chắc đã đổi lại được sự chân thành của đối phương."

Tào Hướng Đông nói: "Trước khi Làm một chuyện, nếu mang tính mục đích rõ ràng thì không thể gọi là chân thành!" trong mắt hắn, Trương Dương chữa bệnh cho cha hắn cũng là có mục đích muốn từ chỗ mình đạt được hồi báo, khi thằng cha này phát hiện không đạt được thứ muốn mình, cuối cùng không chút cố kỵ kéo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống.

Trong mắt Một kẻ giả nhân giả nghĩa thì thường thường đều nhìn anh cũng thấy là giả nhân giả nghĩa, rõ ràng mình không chân thành, nhưng thứ hắn cảm nhận được lại là sự không thành thực của người khác.

Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó đặt chén rượu xuống, dùng tốc độ đồng dạng để gắp miếng thịt bò nhét vào miệng, mỉm cười nhìn Tào Hướng Đông, người nắm giữ quyền chủ động cũng không cần nói quá nhiều, hắn đã nghĩ rằng trận cước của Tào Hướng Đông đã loạn.

Tào Hướng Đông lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn thực sự muốn vỗ bàn rồi đứng dậy bỏ đi, nhưng hắn nghĩ đến cuối cùng, thật sự không có gan làm vậy, không nói đến Trương Dương từng có ơn với hắn, chỉ cần chuyện của Lý Hân đã chẳng khác nào nắm thóp của hắn, Tào Hướng Đông không phải không muốn phát hỏa, mà là không dám.

Trương đại quan nhân hiển nhiên đã đoán chắc Tào Hướng Đông hiện tại đã gặp phải quẫn, bởi vì đây chính là một tay hắn tạo thành, Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào thấy Hạng Thành thế nào?"

Khóe mắt Tào Hướng Đông giật giật, vấn đề này Trương Dương đã hỏi vô số lần rồi, nhưng lần này lại hác, Tào Hướng Đông không thể trả lời qua quýt như trước đây được.

Tào Hướng Đông nói: "Khi tôi nhậm chức ở Bắc Cảng cũng không có đủ quyền lên tiếng, rất nhiều chuyện không tới lượt tôi hỏi đến, chuyện trong phạm vi chức quyền của tôi Tôi nói cũng chưa chắc đã được." Trong giọng nói lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Trương Dương nói: "Quan hệ của anh và Viên Hiếu Công tốt như vậy, chuyện của hắn anh chắc biết chứ hả?"

Tào Hướng Đông: "Nói Bắc Cảng chính là một chảo nhuộm lớn, sống ở trong đó anh căn bản không phân rõ được ai là trắng ai là đen, điều duy nhất có thể làm chính là quản mình cho tốt."

Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười trào phúng, Tào Hướng Đông vẫn đang chơi trò lấp liếm với mình, hắn quản tốt được bản thân ư?

Nếu thực sự có thể làm được như hắn nói thì cũng sẽ không sinh ra một đứa con với Lý Hân, Viên Hiếu Công cũng sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.

Trương Dương nói: "Cho dù hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bình, thì gốc cũng phải dính nước bùn, cái mọi người xem nhìn thấy chỉ là bộ phận ngoài mặt, nhưng tình huống dưới nước thì sao? Chỉ có trong lòng tự hắn mới biết.

Tào Hướng Đông nói: "Trên đời này không có bí mật vĩnh viễn có thể giấu được, chỉ cần là chuyện đã làm thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, Hạng Thành như vậy, Tưởng Hồng Cương cũng như vậy." Hắn ngẩng lên nhìn Trương Dương: "Nói càng nhiều thì sai lại càng nhiều, đạo lý đơn giản này anh chắc hiểu được." Tào Hướng Đông cuối cùng vẫn khiến Trương Dương thất vọng, tuy rằng Trương Dương đã nắm được nhược điểm của hắn, nhưng Tào Hướng Đông vẫn không chịu tiết lộ điều gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.