Hắc Quả Phụ vẻ mặt thất vọng.
Tiêu Quốc Thành lại nói: "Còn nữa, gọi sư muội cô tới, tôi có lời muốn nói với cô ta."
Triệu Vĩnh Phúc tới chơi là chuyện ngoài ý liệu của Tiêu Quốc Thành, hắn mời Triệu Vĩnh Phúc vào biệt thự của mình.
Tiêu Quốc Thành nói: "Vĩnh Phúc huynh tới Bắc Cảng lúc nào thế?"
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Chiều ngày hôm qua, lần này tới đây chủ yếu là thăm Quốc Cường."
Tiêu Quốc Thành không khỏi hâm mộ: "Quốc Cường tốt thật, tuổi còn trẻ đã có một phen sự nghiệp của riêng mình, sau khi hắn tới Bắc Cảng thì danh tiếng rất tốt."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi hiện tại lớn tuổi rồi, đối với thành tựu của chúng có thể bao lớn thì cũng nhìn thoáng rồi, bọn nhỏ được bình an là tốt nhất, thành tựu chỉ là thứ yếu, có đôi lúc tôi thường xuyên nghĩ, nếu như Quốc Lương còn có thể sống khỏe trên thế giới này, cho dù là làm công nhân bình thường cũng không sao cả."
Tiêu Quốc Thành vươn tay ra vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Vĩnh Phúc tỏ vẻ an ủi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện thống khổ nhất trên thế giới này."
Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện đã qua lâu vậy rồi, anh cũng đừng có nghĩ mãi."
Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu nói: "Không quên được, nỗi đau mất con sẽ theo tôi cả đời này, có thể tới ngày tôi chết mới có thể thoát khỏi nỗi đau này." Hắn cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói khẽ: "Tôi cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060821/chuong-1207-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.