Trương đại quan nhân thừa dịp cô ta không chú ý, đột nhiên phát công, dùng nội lực hút đầu đạn cắm ở trong cơ thể cô ta ra, Tang Bối Bối đau đến nỗi hét toáng lên, trán túa mồ hôi lạnh.
Đầu đạn dính vết máu của Tang Bối Bối đã rơi vào lòng bàn tay Trương Dương, hắn cầm đầu đạn quơ quơ trước mắt Tang Bối Bối, sau đó ném sang một bên, từ trong áo da lấy ra kim sang dược đặc chế của mình, bôi lên vết thương cho Tang Bối Bối, sau đó thì rất ân cần giúp Tang Bối Bối mặc quần áo.
Nhìn Trương Dương bận trước bận sau vì mình, Tang Bối Bối không biết vì sao mắt lại đỏ lên, sau đó thì liền bắt đầu khóc.
Trương Dương có chút mạc danh kỳ diệu nói: "Nha đầu, tôi chọc gì cô à, sao tự dưng lại khóc? Người khác nếu nhìn thấy cô khóc thì còn tưởng rằng tôi làm chuyện khác người gì với cô."
Tang Bối Bối vươn tay ra đấm một cái vào ngực hắn: "Chính là anh khi dễ tôi, chính là anh, đều là tại anh..." Cô ta bỗng nhiên ôm cổ Trương Dương rồi rúc người vào lòng hắn.
Trương đại quan nhân nói: "Ấy, cô bé, ý chí của tôi trước giờ không được kiên định lắm đâu, cô đừng khảo nghiệm tôi."
Tang Bối Bối cắn rái tai hắn rồi ôn nhu nói: "Anh không phải muốn em lấy thân báo đáp ư? Em hiện tại giao mình cho anh đó."
Trương đại quan nhân nói: "Nói đùa à, tôi tuy rằng không phải chính nhân quân tử, nhưng tôi cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060812/chuong-1205-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.