Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Anh hoài nghi bọn họ là một bọn?"

Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Tôi không thể nói quá nhiều, tôi chỉ tìm được một số dấu vết, muốn tìm hiểu một người, phải từng bước tiếp cận hắn, phải không nào? Cho dù An Đức Uyên là một lão hổ thì hắn cũng có khuyết điểm, cho dù tôi tạm thời rời khỏi Bắc Cảng, Bắc Cảng vẫn là địa bàn của tôi, mấy chục năm nay, huynh đệ chúng tôi đã đổ bao nhiêu máu và mồ hôi trên mảnh đất này, mới có được gia nghiệp hôm nay, trừ khi tôi chủ động vứt bỏ thì không ai đoạt đi được cả."

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương rồi nói: "Nếu này lời đồn là thật, anh có áy náy hay không?"Chuyện mà hắn nói là chuyện huynh đệ Viên gia có liên quan tới buôn lậu.

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Tôi đời này đã không thể làm lại, nhưng con tôi thì có thể, cho dù tôi có làm sai thì tôi có thể dùng máu tươi và sinh mệnh của tôi để bồi thường cho quốc gia này, tôi nên báo thù cho hai người anh trai của tôi, tôi muốn để con cháu của Viên gia chúng tôi nhìn thấy, Viên Hiếu Thương tôi tuyệt đối không phải là một kẻ hèn nhát!"

Trương Dương đối với Viên Hiếu Thương vẫn luôn không có ác cảm gì, nói chính xác thì hắn vẫn rất có thiện cảm đối với Viên Hiếu Thương, tuy rằng biết Viên Hiếu Thương có tương quan chặt chẽ với phạm tội buôn lậu ở Bắc Cảng, nhưng con người của Viên Hiếu Thương ở trong mắt hắn vẫn rất không tồi. Đúng như những lời hắn nói, con người rất phức tạp, rất khó tốt xấu hiền ác để cân nhắc.

Trương Dương nói: "An Đức Uyên cũng không đơn giản, khi hắn còn trẻ tuổi hai bàn tay trắng rời khỏi Hongkong, sau khi tới Đài Loan, có thể trong hơn mười năm thời gian đánh ra một mảng thiên hạ, thành lập tín nghĩa xã, đủ để chứng minh năng lực của hắn, bảo hổ lột da không phải là chuyện dễ dàng, cẩn thận không lại bị lão hổ cắn trả."

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Không phải ai cũng có năng lực mãnh long quá giang, cho dù hắn con hổ phương nam hắn có dữ cỡ nào, tới Bắc Cảng thì chỉ sợ cũng sẽ không chịu nổi khí hậu."

An Đức Uyên quả nhiên tuân thủ lời hứa, tối hôm đó đúng giờ xuất hiện ở khách sạn vương miện. Viên Hiếu Thương làm chủ, Trương Dương cũng tham dự tiệc tối tới, tiệc tối chỉ giành cho ba người.

An Đức Uyên làm việc không thích lằng nhằng, sau ba chén rượu vào bụng, hắn nói với Viên Hiếu Thương: "Điều kiện của anh tôi đã cân nhắc kỹ rồi, nếu giảm giá chút trên cơ sợ hiện có, nếu anh đồng ý thì chúng ta tối nay có thể ký hiệp nghị chuyển nhượng ngay, buổi sáng ngày mai tôi sẽ cho người gửi tiền vào tài khoản của anh."

Trương Dương mỉm cười nhìn hai người, không ngờ An Đức Uyên lại ở ngay trước mặt mình bàn về sinh ý.

Viên Hiếu Thương nói: "An tiên sinh là người thống khoái. anh đã nói trực tiếp như vậy, thì tôi cũng thống khoái, giảm 9%, nếu thiếu một phần thì chúng ta uống xong bữa rượu này rồi đường ai người nấy đi."

An Đức Uyên cầm rượu lên, mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ!" Hắn chủ động chạm cốc với Viên Hiếu Thương, hai người uống cạn rượu trong chén.

Trương đại quan nhân cầm chén của mình lên, mỉm cười nói: "Tôi cảm giác mình giống như là một cái bóng đen vậy nhỉ."

Viên Hiếu Thương và An Đức Uyên đều bật cười, An Đức Uyên nói: "Trương Dương, anh ở đây vừa hay làm người chứng kiến."

Trương Dương nói: "Tôi cũng chúc cho An tiên sinh đầu tư ở Bắc Cảng thành công."

Tiệc tối kéo dài không lâu, có lẽ bởi vì chuyện nên bàn đã bàn xong, hoặc là bởi vì bản thân An Đức Uyên chính là người kiệm chữ như vàng, cho nên không khí trong bữa tiệc không được nhiệt liệt, rất nhanh An Đức Uyên liền đề xuất cáo từ.

Trương đại quan nhân cũng lựa chọn đi cùng lúc với hắn.

Ra tới bãi đỗ xe dưới đất của khách sạn vương miện, An Đức Uyên dừng chân, nói với Trương Dương: "Trương Dương, gần đây có tin tức của tiểu yêu không?"

Trương đại quan nhân không ngờ An Đức Uyên đột nhiên hỏi về An Ngữ Thần, hắn giả vờ kinh ngạc nói: "Rất lâu rồi không liên lạc với cô ta, anh nếu không nhắc tới thì tôi cơ hồ quên cả cô ta rồi." Những lời này của Trương đại quan nhân dối trá tới đến cực điểm, hắn làm sao mà quên được, tình ý gắn bó sinh tử, huống chi bọn họ đã có kết tinh của tình yêu, kể ra thì Trương đại quan nhân cũng có thể gọi An Đức Uyên một tiếng chú.

Nhưng từ sau khi An Đạt Văn tiếp quản Thế Kỉ An Thái, hắn lợi dụng thủ đoạn lừa gạt, gạt bỏ An Ngữ Thần ra khỏi An gia, Trương đại quan nhân đã sinh ra phản cảm với An Đạt Văn, bởi vì bởi vì, An Đạt Văn tiện thể ghét luôn cả An Đức Uyên cha hắn, huống chi, gần đây hắn phát hiện An Đức Uyên và Tiết Thế Luân có thể có quan hệ, Trương đại quan nhân càng cảnh giác hơn đối với hai cha con nhà này.

An Đức Uyên thở dài: "Không biết nó đã khỏi bệnh chưa."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không rõ lắm, cô ta trời sinh tuyệt, nhưng tính tình lại háo thắng, không biết tình trạng hiện tại thế nào rồi." Trên mặt cố nặn ra vẻ mặt buồn bã.

An Đức Uyên nói: "Tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp nó, An gia chỉ có một đứa con gái này, không ngờ vận mệnh của nó lại bất hạnh." Như vậy trong Ngôn ngữ lộ ra vài phần buồn bã.

Trương đại quan nhân lặng lẽ quan sát vẻ mặt của hắn, không biết trong lòng An Đức Uyên rốt cuộc có được mấy phần chân thành? Hắn nói khẽ: "An tiên sinh gần đây liên tục có động tác trong nước, chẳng lẽ chuẩn bị chuyển dời trọng tâm sinh ý tới nội địa ư?"

An Đức Uyên nói: "Quả thực là có ý muốn này, tôi ở Hongkong có án, người Đài Loan thì nói tôi là, tuy rằng tôi đã chậu vàng rửa tay, nhưng người khác lại không thấy như vậy, cho rằng An Đức Uyên tôi thủy chung vẫn là hắc, trước đây tôi không rõ, vì sao cha tôi lại cứ khăng khăng đòi về nước, về quê hương, hiện tại tôi chút minh bạch rồi."

Trương Dương nói: "Minh bạch gì?"

An Đức Uyên nói: "Lá rụng về cội, tất nhiên là một nguyên nhân trong số đó, có một có một nguyên nhân rất quan trọng là, bất kể chúng tôi làm gì, người khác luôn vẫn dùng kính mầu để nhìn chúng tôi, điều này đối với An gia chúng tôi mà nói thì thủy chung là một loại vũ nhục." Hắn tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Ở nội địa chúng tôi cảm thấy được sự tôn trọng đã mất từ lâu."

Trương Dương nói: "Ở Hongkong, đa số người cũng rất tôn trọng An gia."

An Đức Uyên cười ha ha, nói: "Không phải tôn trọng, mà là bọn họ sợ!" Nói xong câu đó hắn đi vào ô tô của mình.

Trương đại quan nhân cũng lên xe, lái xe của hắn ra ngoài, vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Tang Bối Bối.

"Alo! Anh ăn uống no đủ chưa?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Bữa cơm tối nay cũng tính là phong phú."

"Anh thì ăn uống sướng rồi, tôi thì vẫn đang đói đây này."

Trương Dương nói: "Tôi nhớ rõ trong phòng cô có mỳ gói cơ mà!"

Tang Bối Bối kháng nghị: "Tôi không ăn mỳ gói, tôi muốn ăn hải sản, tôi muốn ăn rất nhiều rất nhiều hải sản."

Trương đại quan nhân nói: "Vậy cô đi ăn đi!"

"Tôi muốn anh mời tôi, anh đúng là đầu đất!"

Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là đầu đất, Tang Bối Bối đương nhiên hiểu rõ điểm này, nữ nhân khi gọi nam nhân là đầu đất có hai loại khả năng, một loại là vì tên này đích xác là đầu đất, còn có một loại tình huống là vì cô ta cảm thấy hắn đáng yêu, rất nhiều lúc, bộ dạng ngờ nghệch của nam nhân rất dễ kích thích tình cảm nào đó sâu trong lòng nữ nhân, Tang Bối Bối tất nhiên thuộc loại người sau.

Hai mươi phút sau, Tang Bối Bối xuất hiện ở phố Hải Tinh, phố Hải Tinh cách đường Gió Biến, phố ẩm thực nổi tiếng của nổi tiếng không xa, nơi này như nổi danh như đường Gió Biển, nhưng dân bản xứ ăn hải sản đều thích tới bên này, đường Gió Biển bởi vì nổi danh quá mức, cho nên trở thành nơi du khách tập hợp, tuy rằng chính phủ cũng nhiều lần kiểm tra chỉnh đốn, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được hiện tượng chặt chém khách, người địa phương cho rằng đường Gió Biển có tiếng, đồ ăn đắt, nên thà đi thêm vài bước, tới phố Hải Tinh ăn.

Phố Hải tinh bản thân chính là một con phố cổ, dài chừng hai trăm thước, hai bên đường toàn là chợ đêm hải sản, đến buổi tối, người bán hàng dứt khoát đặt sạp hàng bên đường, đường vốn đã hẹp lại càng chật. Ô tô căn bản không thể đi trên đường được, Trương Dương tuy rằng đến Bắc Cảng công tác đã được một đoạn thời gian, nhưng vẫn là lần đầu tới đây.

Hắn dựa theo địa điểm Tang Bối Bối chỉ định đỗ xem, tới hải sản A Vượng mà cô ta nói, Trương đại quan nhân vừa mới ngồi xuống thì Tang Bối Bối liền xuất hiện trước mặt hắn, nếu không phải biết Tang Bối Bối giỏi ngụy trang, Trương đại quan nhân chỉ từ tướng mạo căn bản không thể nhận ra cô ta, hiện tại Tang Bối Bối mặc một thân sáo trang màu đen, tóc đen buộc thành búi sau dầu, cầm túi màu đen, thoạt nhìn giống như một mỹ nhân một người dẫn chương trình, ngụy trang thực sự cao minh là biến hóa trên khí chất, cho dù tướng mạo giống nhau, nhưng một nữ tử tràn ngập khí chất phong trần và một vị mỹ nhân khí chất cao nhã tri thức cũng rất khó khiến cho người ta ngay lập tức liên hệ được với nhau.

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô đi lại công khai như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy à?"

Tang Bối Bối nói: "Nhìn thấy thì sao? Dù sao cũng không có mấy người quen tôi, có điều người quen anh thì không ít, nên chắc sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, mỹ nữ quay chung quanh bí thư Trương anh nói thế nào cũng có cả đống, bên cạnh anh nếu không có mỹ nhân bầu bạn thì mới là lạ đó."

"Không nói móc tôi vài câu thì trong lòng cô khó chịu lắm à!" Trương đại quan nhân đưa menu cho cô ta.

Tang Bối Bối nói: "Không cần xem thực đơn, cho một đĩa rau trộn tám vị, một cân tôm hùm, bốn con cua, ít hơn nửa cân thôi là tôi không ăn đâu đấy, cơm bào ngư, hải sâm hun hành, bạch tuộc."

Trương đại quan nhân nói: "Một mình cô ăn hết được nhiều như vậy không?"

Tang Bối Bối tức giận lườm hắn một cái: "Anh không phải người à?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi ăn no lắm rồi."

Tang Bối Bối nói: "Vậy nhìn tôi ăn, lát nữa anh cứ đợi tính tiền là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.