Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nguyên Hòa Chân Dương chết được mấy năm rồi, tôi nhìn thấy Hạnh Tử trở nên càng ngày càng kiên cường hơn, hiện tại cô ta đã có thể tự bảo vệ mình."
Trương Dương lấy ra một tấm ảnh đưa cho Phục Bộ Thương Sơn.
Phục Bộ Thương Sơn tiếp lấy bức ảnh đó, trên ảnh chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng trên bờ biển, cười sáng lạn như hoa mùa xuân, hắn nói khẽ: "Anh có ảnh của Hạnh Tử à."
Trương Dương nói: "Cô ta tên là Cố Giai Đồng, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe cộ, rơi vào trong dòng nước xiết của sông Niagara, đến bây giờ vẫn không có tin tức."
Phục Bộ Thương Sơn cẩn thận xem kỹ bức ảnh đó, không nén được sự ngạc nhiên nói trong lòng: "Giống, quả thực là quá giống.”
Trương Dương nói: "Nếu không phải trước đó tôi đã tìm hiểu về hai người thì tôi cũng sẽ cho rằng hai người chính là một."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Quả thực chính là một người." Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó.
Trương Dương bỗng nhiên nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử có từng tới Bắc Mĩ hay không."
Phục Bộ Thương Sơn lắc đầu: "Trong trí nhớ của tôi tôi cô ta chưa bao giờ tới Bắc Mĩ." Từ trong câu hỏi của Trương Dương, hắn ý thức được gì đó: "Anh cảm thấy hai người là một người ư?"
Trương Dương thở dài nói: "Tôi thực sự hy vọng hai người chính là một người." Hắn trước đó từng đánh cắp một cái băng vệ sinh của Nguyên Hòa Hạnh Tử, thông qua vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060790/chuong-1199-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.