Margaret: "Nói khai phá du lịch của Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn nhen nhóm, phương diện này nên ra nước ngoài học tập kinh nghiệm tiên tiến một chút."
Sở Yên Nhiên nói: "Quả thực là như vậy, lợi ích lớn nhất từ du lịch sinh ra không phải là thu nhập từ bán vé, mà là ngành sản xuất sinh ra quay xung quanh du lịch, khó khăn lắm mới dựng lên được một cảnh khu, chưa gì đã liền bắt đầu thu vé vào cửa, hơn nữa còn đẩy giá từng năm, thế không khác gì mổ gà lấy trứng, trong ngắn hạn có lẽ có thể kiếm được một số lợi ích, nhưng về lâu về dai thì nhất định là mất nhiều hơn được."
Lý Tín Nghĩa cũng rất đồng ý với ý kiến của cô ta: "Tôi đã bảo là bỏ cái trò bán vé đi rồi, lúc trước bọn họ quây Thanh Vân trúc hải lại tôi cũng không đồng ý, tôi và lão Trần vì chuyện này đã đặc biệt lý luận với bọn họ, nhưng bọn họ không nghe, hiện tại căn bản không hề có khách hành hương tới đây, càng chứng tỏ cái nhìn lúc trước của chúng tôi là chính xác."
Mấy người đang nói chuyện rất hăng, thì Trần Sùng Sơn săn thú về, hiện tại mồi trên núi càng lúc càng ít, thu hoạch hôm nay của Trần Sùng Sơn cũng không nhiều lắm, chỉ bắt được một con thỏ hoang, bỏ lại ở nhà đá của mình, trên đường về thí hải một ít quả dại, nhìn thấy mấy người Trương Dương tới, Trần Sùng Sơn cũng tươi cười rạng rỡ, ông ta nói với Margaret: "Chị dâu, sao chị lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060766/chuong-1192-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.