Lão thái thái mừng rỡ cười vui: "Con bé này, đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt gạt ta, trong lòng con rốt cuộc là nhớ ta hơn, hay là nhớ thằng tiểu tử thối này hơn."
Giọng nói sang sảng của Trương Dương theo sau vang lên: "Đương nhiên là nhớ lão nhân gia hơn một chút, cháu và bà căn bản không thể đánh đồng được, bà là nhật nguyệt, cháu nhiều nhất cũng chỉ là đom đóm thôi."
Lão thái thái cười nói: "Miệng lưỡi trơn tru, chính là công phu mồm mép này đã lừa mất đứa cháu gái ngoan của tôi."
Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân cười nói: " cháu lừa cô ta không chỉ có dùng công phu mồm mép thôi đâu."
Sở Yên Nhiên đỏ mặt lườm hắn một cái, trong lòng mắng thầm hắn là lưu manh, cái gì cũng nói ra được.
Trương Dương cười cười đi tới trước mặt mẹ: "Mẹ! Con trai thỉnh an mẹ."
Từ Lập Hoa mỉm cười nói: "Nhìn thấy hai đứa hòa hảo như lúc ban đầu mẹ rất an tâm."
Sở Yên Nhiên rất nhu thuận gọi: "Cô từ!"
Từ Lập Hoa liên tục gật đầu, nắm tay cô ta, càng nhìn càng thấy thích: "Yên Nhiên, về sau chỉ cần thằng ba dám bắt nạt con thì con cứ nói với cô, cô sẽ đánh gẫy chân nó."
Trương đại quan nhân nghe mà lè cả lưỡi: "Mẹ, đừng ác vậy chứ?"
Lúc này La Tuệ Ninh cũng đặc biệt ra đón, vừa hay nghe thấy câu nói kia của Từ Lập Hoa, cười nói: "Nói không sai, đến lúc đó tôi là mẹ nuôi sẽ đánh gãy nốt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060719/chuong-1178-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.