Chương trước
Chương sau
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi hiện tại thực sự có chút không cười nổi nữa rồi. Hà Vũ Mông tìm tới mấy lão bằng hữu ngày xưa của Hà Trường An, hiện tại đang mưu đồ bí mật thu mua Tinh Toản của tôi."

Trương Dương nói: "Tôi không rõ chuyện trên thương trường, tôi chỉ biết là Hà Vũ Mông cho rằng là anh hại chết cha của cô ta, cô ta muốn tìm anh báo thù."

Tra Tấn Bắc nói: "Bằng hữu của Thương nhân thực sự rất ít, nếu Vu Đông Xuyên có thể phản bội Hà Trường An, như vậy người khác cũng có thể phản bội, tôi cũng không sợ Hà Vũ Mông." Nói tới đây hắn tạm dừng một chút: "Thật ra cô ta là ai thì tôi cũng tra được rõ ràng rồi, nhưng tôi sẽ không nói ra, tôi làm việc cũng có nguyên tắc của mình, người y tôn kính là Hà Trường An, cho nên tôi sẽ thủ hạ lưu tình với hậu đại của hắn."

Trương Dương chậm rãi hạ chén rượu xuống: "Tra tổng là muốn bảo tôi chuyển cáo cho những lời vừa rồi với cô ta ư?" Những lời này của Tra Tấn Bắc đã nói rất rõ ràng, hắn đã sớm biết thân phận thực sự của Hà Vũ Mông, Trương Dương đối với việc này cũng không ngạc nhiên, La Tuệ Ninh có thể tra ra thì người khác cũng có thể tra ra, hiện tại ngay cả Văn Hạo Nam cũng đã biết Tần Manh Manh vẫn còn sống, nhưng vậy không giấu được bao nhiêu người nữa.

Tra Tấn Bắc nói: "Phó Chính Thanh cũng là một lão hồ li, Hà Vũ Mông tìm hắn nhờ chủ trì công đạo, thì trăm ngàn lần đừng để bị lão gia hỏa này này lợi dụng. Thất phu vô tội hoài bích có tội, Hà Trường An để lại cho Hà Vũ Mông tất cả tài sản của hắn, tôi có thể nói nước cờ này của lão Hà không hề cao minh, nếu tôi là hắn thì tôi sẽ không để lại cho con cái quá nhiều, để lại càng nhiều thì con cái càng gặp nhiều nguy hiểm, trên thế giới này không an toàn nhất chính là kẻ có tiền, nếu Hà Vũ Mông là con gái của tôi, tôi chỉ đảm bảo cô ta có thể cả đời không phải lo cơm áo."

Trương Dương không nói gì, nhưng cảm thấy những lời này của Tra Tấn Bắc rất có đạo lý.

Tra Tấn Bắc nói: "Lời anh nói cô ta có thể nghe, Trương Dương, tôi không muốn gánh nỗi oan này, anh giúp tôi giải thích một chút."

Trương Dương nói: "Tôi thấy cô ta hiện tại không nghe lời ai đâu."

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, tôi không giấu gì anh, tôi tuy rằng có thể bảo trì khắc chế, nhưng khắc chế của tôi cũng có hạn độ thôi, nếu cô ta thực sự xúc phạm tới lợi ích của tôi thì tôi sẽ không thủy chung nhẫn nhịn như vậy đâu."

Trương Dương nói: "Uy hiếp ư?Những lời này anh đừng có nói ra trước mặt tôi, bởi vì tôi sẽ tận hết mọi khả năng để bảo vệ an toàn cho cô ta."

Tra Tấn Bắc bật cười: "Tôi thưởng thức nhất chính là sự thẳng thắn của anh."

Trương Dương nói: "Thường thường thưởng thức chỗ nào đó có người khác thì nhất định là chỗ mình thiếu."

Tra Tấn Bắc cười ha ha, cười tới chảy cả nước mắt: "Tôi không đủ thẳng thắn ư? Ha ha, anh nói tôi không đủ thẳng thắn ư?"

Trương Dương nói: "Tôi quen Tra tổng cũng được rất nhiều năm rồi, nhưng tôi thủy chung vẫn không hiểu anh."

Tra Tấn Bắc nói: "Một người che giấu mình càng sâu thì chứng minh người càng này càng sợ bị thương tổn, tôi là người rất yếu ớt trên tình cảm." Hắn nhìn Trương Dương, từ vẻ mặt từ chối cho ý kiến của Trương Dương biết Trương Dương không tin, nhưng Tra Tấn Bắc thì lười giải thích.

Trương Dương nói: "Tôi phải đi rồi."

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi đã cho người chuẩn bị cơm trưa rồi, ở lại uống với tôi mấy chén, đã lâu rồi không được nói chuyện thoải mái như hôm nay."

Trương Dương do dự một chút, vẫn gật đầu đáp ứng.

Khi ăn cơm, Tra Tấn Bắc nhớ lại tình cảnh cùng tranh đấu với Hà Trường An trước đây, ngẫm lại giống như mới phát sinh ngày hôm qua, bên trong ngôn ngữ bao hàm ý thổn thức.

Trương Dương nói: "Thì ra trên đời này không chỉ có người cùng nghề ghen tị nhau, còn có người thông minh thương tiếcnhau."

Nụ cười của Tra Tấn Bắc ít nhiều lộ ra vẻ chua sót: "Trong lòng anh tám phần đang nói thỏ tử hồ bi."

Hai người đều bật cười, trong lòng Trương Dương quả thực nghĩ như vậy.

Tra Tấn Bắc nói: "Người sống trên đời, không ai biết mình ngày nào thì gặp xui xẻo, Hà Trường An tung hoành thương giới nhiều năm như vậy, hắn không ngã dưới tay của đối thủ cạnh tranh, cuối cùng vẫn ngã xuống trước quyền lực."

Trương Dương nói: "trên Thương trường bước mỗi bước đều phải cẩn thận."

Tra Tấn Bắc lắc đầu: "Nói chuyện Trên đời đều có nhân quả, Hà Trường An có thể tích lũy được tài phú lớn như vậy, chỉ dựa vào làm ăn quy củ là không thể, cho nên hắn khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện ngoài pháp luật, thậm chí là rất nhiều chuyện trái pháp luật, đây không phải tôi nói xấu hắn, mà làm ăn trong nước không thể tránh khỏi phải phát sinh liên hệ với quan viên, một khi xảy ra liên hệ thì thường thường sẽ chôn xuống họa ngầm. Hà Trường An lúc trước bị bắt, tôi cũng không bất ngờ, nếu tôi cứ đi tiếp trên con đường này, nói không chừng có một ngày tôi cũng sẽ gặp phải tình cảnh như của hắn."

Trương Dương nói: "Những lời không may này đừng nói, tôi vẫn luôn hy vọng những người có tiền mà tôi quen đều bình an, nếu không về sau làm sao còn nhiều người mời tôi ăn cơm."

Tra Tấn Bắc cười ha hả, lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói dễ nghe như chuông bạc của Tra Vi: "Chú hai, chuyện gì mà khiến chú vui thế?"

Tra Tấn Bắc cầm chén rượu lên hướng về phía Trương Dương rồi nói: "anh ta, rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít!"

Trương đại quan nhân cười nói với Tra Vi: "Không được cô cho phép đã tới nhà cô ăn cơm, chớ trách, chớ trách!"

Tra Vi tiếp lời Tra Tấn Bắc: "Không hợp ý thì nửa câu cũng nhiều!"

Tra Tấn Bắc nói: "Tiểu Vi, ăn cơm chưa?"

Tra Vi nói: "Ăn rồi!"

"Vậy ngồi xuống chén rượu đi, dù sao Trương Dương cũng không phải là người ngoài."

Tra Vi có chút tò mò nói: "hai người từ lúc nào trở nên thân thiết thế?"

Trương Dương nói: "Quan hệ của tôi và Tra tổng vẫn luôn rất thân thiết mà."

Tra Vi cười nhạt đối với lời này của hắn, lúc này điện thoại của Trương Dương vang lên, là Tiết Vĩ Đồng tìm hắn, chỉ nói có chuyện gấp, Trương Dương mượn cơ hội đứng dậy cáo từ.

Tra Vi chủ động tiễn hắn ra cửa, tới ngoài cửa thì phát hiện Trương Dương không hề lái xe tới đây, Tra Vi: "Anh không phải quen uống rượu lái xe rồi ư? Sao? Hôm nay đổi tính à?"

Trương Dương nói: "Bắt xe tới, tôi không thích chiếm tiện nghi của nhà nước."

"Đó là đạo đức tốt! Tôi đưa anh!"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Thôi, tôi sợ cô ở nửa đường lại bắt tôi xuống."

Tra Vi cười cười đấm vào vai hắn một cái: "Con người anh sao nhỏ nhen vậy?"

Trương Dương cũng bật cười.

Thế là Tra Vi lái xe của cô ta tới, Trương đại quan nhân lần này đổi sang ngồi ở ghế sau, Tra Vi nói: "Ôi, thực sự coi tôi là lái xe à."

Trương Dương nói: "Cả người tôi đầy mùi rượu, sợ lại hun cô, à, mở cửa nóc đi!"

Tra Vi nói: "Chú hai tôi tìm anh có chuyện gì vậy?"

" Không có chuyện gì cả, chỉ tới nói chuyện phiếm, cảm tạ hắn..." Trương Dương đang muốn nói cảm tạ hắn giúp tôi gia công bộ trang sức phỉ thúy đó, nói được một nửa thì vội vàng nuốt lại, mình như vậy không phải là hay quên ư? Lần trước cũng bởi vì chuyện này mà đắc tội với Tra Vi, Tra đại tiểu thư tức giận liền đuổi mình xuống xe, sai lầm đồng dạng ta không thể phạm lần thứ hai được.

Tra Vi từ gương chiếu hậu nhìn Trương Dương, dĩ nhiên đoán được hắn muốn nói gì, nói khẽ: "Đừng sợ, lần này tôi tuyệt đối sẽ không đuổi anh xuống xe đâu."

Trương Dương nói: "Tôi không sợ!"

Tra Vi nói: "Có câu nói rất đúng, là của anh thì chung quy là của anh, không phải của anh thì cố gắng mấy cũng uổng phí."

Trương Dương nói: "Không hiểu, vè đọc nhịu à? Thật ra cái của hai chúng ta không giống nhau."

Tra Vi nói: "Trương Dương, tôi càng lúc càng phát hiện anh không phải là người tốt."

Trương Dương nói: "Tra Vi, chúng ta ít nhất cũng là bằng hữu, cô không thể cứ mỗi lần gặp nhau là xuất khẩu đả thương người được, tôi tốt xấu gì cũng là người có chút lòng tự trọng."

Tra Vi nói: "Tôi không hiểu, Sở Yên Nhiên có điểm nào không tốt, anh và người ta nói chia tay là chia tay, mà vừa chia tay không được bao lâu lại đi thông đồng với Kiều Mộng Viện, còn nhọc lòng tặng tín vật đính ước cho nga ta."

Trương Dương cười khổ nói: "Trời đất chứng giám, bộ trang sức đó là Kiều lão ủy thác tôi làm theo yêu cầu, Tra Vi à, cô sao mà đầy mùi dấm chua thế, xem ra tình căn đối với với tôi là cắm rễ rất sâu rồi."

Tra Vi nói: "Anh sao không hắt nước đái lên mà xem lại đức hạnh của mình đi, tôi mà yêu anh ư?"

Trương đại quan nhân quả nhiên vươn tay ra cởi thắt lưng.

Tra Vi kinh hô một tiếng, đạp phanh, nói: "Anh làm gì thế?"

Trương Dương nói: "Không phải cô bảo tôi hắt nước đái lên xem lại đức hạnh của mình ư?"

" Lưu manh! Ban ngày ban mặt mà dám giở trò lưu manh, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?"

Trương đại quan nhân cũng chỉ làm bộ để dọa cô ta thôi, Ban ngày ban mặt lại đi cởi quần, hắn cũng không thích làm chuyện thấp kém như vậy, Trương đại quan nhân cười nói: "Cô cũng báo cảnh sát một lần rồi, tôi tin, cô có thể làm nữa."

Tra Vi nói: "Ài, tôi nói này, sao anh nghịch như trẻ con thế?"

Trương Dương nói: "Hai ta quen nhau lâu như vậy, tôi thế nào cô còn không biết à? Biết tôi hay ngịch mà cô còn đối với tôi như vậy, chứng minh khuôn mặt này của tôi vẫn có chút sức hấp dẫn."

Tra Vi gắt: "Ghê tởm, tôi thật sự là không chịu nổi anh, anh đi đâu? Giờ vẫn chưa nói cho tôi à?"

Trương Dương nói: "Tiệm xe sang! Chỗ của Tiết Vĩ Đồng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.