Từ Kiến Quốc hét lên: "Chị Vi, chị hay là đưa em về đi, em không tin tưởng con người của anh Trương."
Tra Vi gắt: "Tôi thì vẫn tin cán bộ đảng hơn."
Từ Kiến Quốc cười ha ha: "Hiện tại cán bộ đảng viên ai cũng rất đáng tin."
Từ Kiến Cơ kéo thằng ôn này một cái, hiển nhiên không muốn hắn tiếp tục ở đây nã pháo miệng.
Tra Vi và Trương Dương tiến vào trong xe, Trương Dương điều chỉnh lại ghế phụ, ngồi cho thoải mái.
Tra Vi khởi động ô tô, nói khẽ: "Anh đi đâu?"
Trương Dương nói: "Thật sự muốn đưa tôi về à?"
Tra Vi nói: "Chứ còn sao nữa?" Cô ta lộ ra vẻ không vui, vẻ mặt có chút không được thoải mái.
Trương Dương nói: "Cô không vui à?"
Tra Vi lắc đầu, ánh mắt hướng ra đường, ô tô lái vào dòng xe, lặng lặng trôi ở đó.
Trương Dương nói: "Công tác vẫn thuận lợi chứ?"
Tra Vi nói: "Vẫn ổn, thiết kế trang sức chắc là nghề tôi thích, tôi phát hiện giao tiếp với trang sức dễ hơn là giao tiếp với người."
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cái hộp mà cô ta đưa cho mình, trong lòng khẽ động, giống như hiểu ra gì đó.
Tra Vi nói: "Khối phỉ thúy anh đưa tới không tồi."
Trương Dương cười nói: "Nói ra cũng trùng hợp, vốn tôi chỉ tùy tiện tìm tảng đá tặng cho Kiều lão, không ngờ bên trong lại có một khối phỉ thúy thượng đẳng."
Tra Vi nói: "Vì sao không mở ra xem?" Cô ta đỗ ô tô ở ven đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060689/chuong-1171-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.