Chương trước
Chương sau
Dương Ninh lại nói: "Giúp tôi cám ơn tổ chức và các vị lãnh đạo, danh hiệu này chúng tôi không cần, khi Kì Vĩ còn sống chưa bao giờ tham gia bình chọn tiên tiến, cho dù chỉ một lần, sau khi chết chúng tôi cũng không muốn danh hiệu vinh dự này."

Triệu Quốc Cường không nhịn được nói: "Chị dâu, đây là điều mà bí thư Cung đáng được nhận, cũng là sự công nhận và khẳng định của tổ chức đối với công tích của anh ta."

Dương Ninh nói: "Kì Vĩ trong công tác luôn lôi lệ phong hành, nhưng tính cách thực sự của anh ấy là một người lặng lẽ, chỉ cần anh ất có thời gian thì sẽ lựa chọn ở nhà, xuống bếp thổi cơm, giặt giũ quần áo, anh từng nói, tới ngày về hưu sẽ thành thành thật thật ở nhà làm phụ nam của gia đình, hưởng thụ cuộc sống bình thường." Dương Ninh lại che miệng, ngăn không cho nước mắt chảy xuống: "Anh ấy bỏ chúng tôi đi rồi, tôi muốn anh ấy được yên bình, chúng tôi muốn cái gì vinh dự gì cả, cũng không muốn bản tin gì cả, bởi vì vinh dự lớn đến mấy cũng không đổi lại được sinh mệnh của Kì Vĩ, chúng tôi không muốn tuyên truyền rộng, cũng không cần bất kỳ nghi thức truy điệu long trọng gì cả, anh ấy lúc trước lẳng lặng tới Bắc Cảng, hiện tại để chúng tôi lẳng lặng đưa anh ấy về, là người thân, chúng tôi chỉ muốn lẳng lặng nhớ về anh ấy, chúng tôi không cần thứ gì khác, các anh hiểu chứ?"

Cung Nhã Hinh Ở bên cạnh khóc không thành tiếng.

Triệu Quốc Cường và Trương Dương rúng động, Trương Dương gật đầu nói: "Chị dâu, em đáp ứng chị!"

Không có vòng hoa, không có lễ truy điệu, không có đưa tin báo chí trên diện rộng, hai mẹ con Dương Ninh đưa tro cốt của Cung Kì Vĩ lặng yên rời khỏi Bắc Cảng, chở khi xe của họ rời khỏi Bắc Cảng, có hơn mười chiếc ô tô lặng lẽ đi phía sau, cho tới đường cao tốc, đám thường ủy và lãnh đạo chủ yếu của thành phố Bắc Cảng như Triệu Quốc Cường, Trương Dương tất cả xuống xe, sau đó bọn họ xếp thành hàng dài, cúi đầu thật sâu về phía chiếc xe vừa đi.

Thời gian Cung Kì Vĩ ở Bắc Cảng dài, hắn ra đi trên ý nghĩa nào đó thì thậm chí không chấn động tới dân thành phố Bắc Cảng bằng Hạng Thành ra đi, cũng chỉ có số ít người mới biết hắn đã hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng khí khái và nhân phẩm của hắn vẫn đạt được sự kính ngưỡng của ban lãnh đạo Bắc Cảng.

Lái xe lái chậm lại, Dương Ninh từ gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng phía sau, cô ta không khóc, chỉ lặng lẽ ôm chặt hũ cốt, nói khẽ: "Kì Vĩ, chúng ta về nhà thôi."

Sóng thần tuy rằng đã qua đi, nhưng chấn động của Bắc Cảng vẫn chưa bình ổn.

Tập đoàn Nguyên Hòa chính thức đề xuất rút vốn với thị chính phủ Tân Hải, cũng yêu cầu bồi thường tổn thất vì trận sóng thần lần này.

Trương Dương vừa mới trở lại trung tâm hành chính thì liền nghe nói tới tin tức này, đại biểu hiện tại của tập đoàn Nguyên Hòa là Nguyên Hòa Thu Trực đang thương lượng với Kiều Mộng Viện ở ban chiêu thương.

Trương Dương tới ngoài cửa văn phòng chủ nhiệm ban chiêu thương thì liền nghe thấy Kiều Mộng Viện cao giọng nói: "Nguyên Hòa tiên sinh, xin hỏi ngài lần này là đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa mà đến hay là đại biểu cho cá nhân ngài mà đến? Đại biểu pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa là Nguyên Hòa Hạnh Tử chứ không phải ngài."

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Nguyên Hòa trước khi Hạnh Tử trở về Nhật Bản đã trao quyền cho tôi, để tôi quản lý chấp hành tất cả quyền lực của tập đoàn Nguyên Hòa ở Trung Quốc, cho nên tôi có thể đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa."

Kiều Mộng Viện nói: "Trước chuyện trên Hợp đồng đã ghi rõ điều lệ, gặp tai nạn không thể đoán trước thì tổn thất do hai bên cùng nhau gánh vác, cho nên những yêu cầu bồi thường này của anh không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào cả, còn nữa, căn cứ vào hợp đồng chính thức của chúng ta thì nếu tập đoàn Nguyên Hòa hiện tại lựa chọn từ bỏ thì chính là trái với hợp đồng, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm của quý phương."

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Uy hiếp ư? chúng tôi trong tai nạn lần này tổn thất nhiều tài sản như vậy, mất nhiều nhân viên như vậy, xin hỏi anh sẽ đầu tư tài chính của mình vào một mảnh đất mà tới ngay cả an toàn tối thiểu nhất cũng không được bảo đảm? Đây là bản tuyến bố và chi tiết đòi bồi thường của tập đoàn chúng tôi."

Trương đại quan nhân vào lúc này đi vào, từ trong tay Kiều Mộng Viện cầm lấy bản chi tiết bồi thường, chẳng thèm xem mà ném ngay vào sọt rác.

Hắn Nheo mắt lại, cực kỳ khinh thường nhìn Nguyên Hòa Thu Trực: "Tôi có thể nói với anh một cách rõ ràng rằng, lúc trước người đại biểu tập đoàn Nguyên Hòa ký hợp đồng với Tân Hải là Nguyên Hòa Hạnh Tử, có lẽ cô ta đã trao quyền cho anh, đáng tiếc chúng tôi lại không ủng hộ đối với loại trao quyền này."

" Đây là quyết định nội bộ của tập đoàn chúng tôi, không cần phải chưng cầu sự đồng ý của các anh."

Trương Dương cười lạnh nói: "Xin lỗi, tôi nhớ rõ lúc trước trên hợp đồng có một mục như thế này, khi hai bên phát sinh thay đổi nhân sự quan trọng thì trước tiên phải thông báo cho đối phương, các anh ngay cả chuyện này cũng không làm được thì tôi sao có hứng thú đàm phán với loại người như anh, Nguyên Hòa Thu Trực, anh nên minh bạch ý tứ của tôi, anh không có tư cách tới đây đàm phán với chúng tôi, chúng tôi không thừa nhận anh có thể đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa."

Nguyên Hòa Thu Trực giận dữ đứng dậy: "Tôi sẽ kiện các người!"

Trương Dương nói: "Muốn đi đâu thì cứ đi, có điều tôi cũng phải nhắc nhở anh, quý phương bị tình nghi dính líu đến đến phạm tội buôn bán, chúng tôi đã đưa ra quyết định sẽ tiến hành kiểm tra và phong tỏa tất cả tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa ở trong nước, tiến hành điều tra toàn bộ chuyện đa phát sinh trước đây, nếu chứng thực được quý phương trong kinh doanh ở Bắc Cảng tồn tại bất kỳ sự thật phạm tội nào thì sẽ nghiêm trị không tha theo pháp luật của Trung Quốc."

Nguyên Hòa Thu Trực bị sự chất vấn tràn ngập khí thế của Trương Dương khiến cho nghẹn lời, hắn oán hận gật đầu rồi nói: "Anh chờ đó!"

Nguyên Hòa Thu Trực đi rồi, Kiều Mộng Viện nhìn thoáng qua bản chi tiết bồi thường trong sọt rác, nói khẽ: "Mấy người Nhật Bản này thật sự là khiến cho người ta buồn nôn, Tân Hải đang ở vào lúc khó khăn, bọn họ vào những lúc như thế này không ngờ lại tranh thủ gây khó dễ."

Trương Dương nói: "Người Nhật Bản có lúc nào nói đạo nghĩa đâu, chuyện ngày đó người Nhật Bản phục kích chúng tôi đang được điều tra. Cho dù bọn họ không đi thì anh cũng không định tiếp tục hợp tác với bọn họ."

Trương Dương ngồi xuống, Kiều Mộng Viện nhìn ra tâm tình của hắn rất không tốt, tới phía sau hắn, bóp vai giúp hắn rồi nói khẽ: "Nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa hình như xuất hiện một số vấn đề, trước đây luôn luôn là Nguyên Hòa Hạnh Tử phụ trách sự chuyện bên này, sao đột nhiên đổi thành Nguyên Hòa Thu Trực?"

Trương Dương nói: "Chuyện của nội bộ Bọn họ anh không buồn quan tâm. Tóm lại, sự kiện phục kích không có một lời giải thích hợp lý thì anh sẽ không giải trừ niêm phong đối với bọn họ."

Kiều Mộng Viện nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa sẽ chối sạch chuyện phục kích các anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.