Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Nhân số Tử vong không tiếp tục ra tăng, trước mắt chủ yếu là đang tìm kiếm những người mất tích, số liệu công tác thống kê cuối cùng phải đợi nữa mới có thể biết được."

Cung Hoàn Sơn thở dài: “Hy vọng sẽ không có nhiều người tử vong hơn." Thật ra ngay cả hắn cũng biết loại hy vọng này không thực tế.

Trương Dương nói: "Tìm được bí thư Hạng chưa?" Đầu óc của hắn đã dần dần tỉnh táo lại, trước khi chưa tìm được Hạng Thành, phải bảo trì khắc chế.

Cung Hoàn Sơn lắc đầu: "Như đá chìm đáy biển, không có tin tức!" Hắn nói xong thì tựa hồ cảm thấy những lời này của những lời này không quá may mắn, sửa lại: "Đã phái chuyên gia đi tìm rồi, căn cứ và lời nói của bảo vệ cửa thì anh ta năm giờ rưỡi sáng nay thì rời khỏi thị ủy, sau đó thì mất tin tức."

Trương Dương nói: "Đã tìm ở sân bay nhà ga bến tàu chưa!"

Cung Hoàn Sơn trong lòng cảm thán, những lời này của Trương Dương rõ ràng là cho rằng Hạng Thành bỏ trốn. Cung Hoàn Sơn nói: "Đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện."

Trương Dương nói: "Quả thực là rất nhiều chuyện, tối hôm qua đã chết rất nhiều người!"

Cung Hoàn Sơn thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, dừng ở trên người Văn Quốc Quyền và Chu Hưng Dân ở xa xa.

Chu Hưng Dân đứng bên cạnh Văn Quốc Quyền, thấp giọng kiểm điểm: "Phó thủ tướng Văn, tôi thừa nhận trong công tác của tôi tồn tại sơ hở và sai lầm, trong sự kiện sóng thần lần này của Bắc Cảng, tôi thân là tỉnh trưởng Bình Hải phải có trách nhiệm lớn nhất."

Văn Quốc Quyền nheo mắt lại, nhìn thủy triều đã bắt đầu rút ở đằng xa nói khẽ: "Tôi không thích nhất chính là nghe thấy những lời kiểm điểm của người khác, kiểm điểm thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là sai lầm đã tạo thành, không thể vãn hồi! Càng kiểm điểm sâu sắc thì thường thường có nghĩa là tổn thất càng nghiêm trọng, Hưng Dân, thật ra chúng ta đều hiểu rõ, hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm."

Chu Hưng Dân gật đầu: "Tôi vừa mới tới Bắc Cảng thị sát, cũng hỏi về phương án xử lý của phía Bắc Cảng, nói một câu công bằng, lần này Bắc Cảng trên dưới đã làm đủ biện pháp chuẩn bị đối với thời tiết ác liệt lần này. Cũng đã cho di dời người dân trước rồi, sau khi sóng thần tới các cán bộ cũng biểu hiện ra tinh thần không biết sợ. Rất ít người chùn chân."

Văn Quốc Quyền nói: "Thiên tai có lẽ khó tránh khỏi, nhưng nhân họa thì có thể phòng hoạn lúc chưa xảy ra, nhưng kết quả thì sao?"

Chu Hưng Dân không nói gì, mím chặt môi.

Văn Quốc Quyền nói: "Đúng vào lúc như thế này thì bí thư thị ủy Bắc Cảng không ngờ bốc hơi khỏi nhân gian, sóng thần đã đoạt đi hàng trăm tính mạng, nhưng khi sóng thần phát sinh có một số người lại không chết vì sóng thần, rốt cuộc là ai đã lợi dụng trận thiên tai này để làm gì tùy thích."

Chu Hưng Dân nói: "Chuyện này tôi nhất định sẽ tra ra manh mối."

Văn Quốc Quyền nói: "Sau Đại loạn tất có đại trị, lần này đối với Bắc Cảng mà nói thì là một lần đau bụng sinh, nhưng tôi tin chắc tương lai của Bắc Cảng sẽ trở nên tương sáng và tốt đẹp hơn."

Chu Hưng Dân gật đầu thật mạnh, lời nói của Văn Quốc Quyền lộ ra lòng tin của y đối với Bắc Cảng, Chu Hưng Dân nói: "Căn cứ vào tình huống nắm giữ trước mắt thì đồng chí Cung Kì Vĩ chắc là chết vì bị giết, ở trước khi lâm chung đã ở bên trong xe dùng bút bi viết xuống một hàng chữ - Hạng Thành dụ tôi, nói cách khác thì bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành lúc ấy đã an bài hắn đi tới câu lạc bộ thuỷ thủ chỉ huy di dời nhân viên, kết quả Cung Kì Vĩ sau khi tới đó thì gặp bất trắc."

Văn Quốc Quyền đã nghe Trương Dương nhắc tới chuyện này.Y có chút phẫn nộ nói: "Tìm Hạng Thành cho bằng được, bảo hắn phải khai rõ chuyện này."

Chu Hưng Dân nói: "Rất nhiều đầu mâu đều chỉ về phía hắn, nhưng hắn lại mất tích vào đúng lúc này."

Văn Quốc Quyền nói: "Là sợ tội bỏ trốn ư?"

Chu Hưng Dân nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, tối hôm qua tiền cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công cũng bị giết ở Đông Giang, hai chuyện này phát sinh không phải là ngẫu nhiên."

Văn Quốc Quyền nói: "Hưng Dân, chuyện này cần phải tra ra manh mối. Nhưng nhất định phải chú ý phương thức phương pháp. Trải qua thiên tai lần này, nội tâm của người dân đã yếu ớt không chịu nổi rồi, chúng ta không thể làm ra chuyện bất lợi ảnh hưởng tới bọn họ, anh hiểu chưa?"

Chu Hưng Dân thật ra cũng có băn khoăn, sau khi trải qua thiên tai lần này, đa số mọi người rời vào cảnh thấp thỏm lo âu, nếu vào lúc này lộ ra một số tấm màn đen trong thể chế, chỉ tổ sẽ ảnh hưởng tới tín lực của nhân viên chính phủ, khiến người dân thành phố Bắc Cảng mất đi sự tín nhiệm đối với chính phủ, điều này hắn hiển nhiên không muốn nhìn thấy. Chu Hưng Dân nói: "Phó thủ tướng Văn yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý."

Văn Quốc Quyền nói: "Nếu tất cả đều là Hạng Thành làm thì hắn rốt cuộc là xuất phát từ động cơ gì?"

Chu Hưng Dân nói: "Tôi có chút lo lắng, không biết hắn có còn sống hay không?"

Sự thật chứng minh Chu Hưng Dân lo lắng không phải dư thừa, bảy giờ tối hôm đó thi thể của Hạng Thành bị phát hiện ở bến tàu cảng mới, cái chết của Hạng Thành nằm trong dự kiến của rất nhiều người.

Trong phòng họp của Thị ủy Bắc Cảng, Chu Hưng Dân chủ trì hội nghị lần đầu tiên sau thiên tai ở Bắc Cảng, vẫn phòng họp đó, nhưng người chủ trì lại khác, cấp bậc của hội nghị cũng rõ ràng thay đổi.

Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn hiện tại đã là người đứng đầu Bắc Cảng trên thực tế, trước đây hắn vẫn mơ được ngồi trên vị trí này, hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện, nhưng Cung Hoàn Sơn lại không hề cảm thấy khoái hoạt và hưng phấn, ngược lại, hắn cảm thấy bi ai và chán nản. Cung Kì Vĩ và Hạng Thành trước sau ra đi, khiến tất cả quyền lực và trách nhiệm trên mảnh đất này hạ xuống dầu hắn, trong mắt hắn, trách nhiệm so với quyền lực còn lớn hơn, Cung Hoàn Sơn không xem trọng tương lai của mình, hoặc là có thể nói như thế này, bắt đầu từ khi hắn đi lên đỉnh phong sân khấu chính trị Bắc Cảng thì hắn nhất định phải đi xuống, giống như hắn thượng vị không phải là chủ động, hắn xuống đài cũng không phải do bản thân.

Tới tới tham gia hội nghị có mấy vị thường ủy của Bắc Cảng, và người lãnh đạo chủ yếu của các huyện thành phố thuộc sự quản lý của Bắc Cảng.

Trước khi Hội nghị bắt đầu, Văn Quốc Quyền và Chu Hưng Dân trao đổi một số ý kiến về tình trạng Bắc Cảng trước mặt, hiện tại chắc là đạt thành nhận thức chung.

Chu Hưng Dân nói: "Tối hôm qua Bắc Cảng đã gặp phải một lần thời tiết ác liệt, nghiêm trọng nhất kể từ lúc dựng nước tới nay, bão, mưa đá, mưa to, địa chấn, sóng thần nối gót kéo tới, tạo thành thương tổn nghiêm trọng tới nhân dân Bắc Cảng, sau khi thiên tai phát sinh thì Trung ương đảng quốc vụ viện rất coi trọng chuyện này, phó thủ tướng Văn đích thân tới hiện trường thị sát tình hình thiên tai, cũng thăm hỏi nhân dân ở khu vực gặp thiên tai, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng đã nhìn thấy sự thành tâm và công sức của rất nhiều cán bộ đảng viên, lúc này, tôi đại biểu bộ môn thượng cấp nói tiếng "các anh vất vả rồi" với toàn thể các đảng viên ở tuyến đầu chống thiên tai của Bắc Cảng lần này, cũng chân thành cám ơn các anh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.