Chương trước
Chương sau
Càng làm cho Cung Kì Vĩ kỳ quái là căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Hắn ra hiệu cho lái xe cửa lớn cửa lớn tiến vào, trong sân trống rỗng, bản không thấy bóng ái.

Lái xe cũng thấy kỳ quái, hắn nói với Cung Kì Vĩ: "Phó bí thư Cung, hình như tất cả người được di dời rồi, nơi này căn bản không có ai cả."

Cung Kì Vĩ nhíu mày, hắn cầm đang chuẩn bị bấm số của Hạng Thành thì phát hiện di động căn bản không có tín hiệu, hiển nhiên tháp tín hiệu ở gần đây đã trục trặc, tín hiệu nơi này căn bản không nối đi được.

Lái xe nói: "Phó thị trưởng Cung, chúng ta đi chứ?"

Cung Kì Vĩ gật đầu.

Khi Lái xe đang chuẩn bị quay đầu xe thì nghe thấy phía trước truyền đến tiếng khởi động ô tô, một chiếc xe vận tải chậm rãi khởi động, ánh đèn sáng rực chiếu về phía bọn họ, lái xe bị chiếu cho không mở mắt ra được, tức giận nói: "Ai đấy." Hắn mở cửa xe bước xuống, căm giận muốn tìm đối phương lý luận.

Nhưng đúng lúc này đó chiếc xe vận tải đột nhiên khởi động.

Cung Kì Vĩ ngồi ở ghế sau, nhìn một màn trước mắt làm người ta kinh hãi, chiếc xe vận tải không chút do dự đâm lên người lái xe. Sau đó thì từ nghiền tới xe hắn.

Cung Kì Vĩ trong nháy mắt minh bạch gì đó, hắn muốn mở cửa xe, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, xe vận tải toàn tốc đâm lên xe việt dã của hắn. Đâm nát bé đầu xe việt dã, sau đó thì nhanh chóng tăng tốc tiếp tục nghiền lên thân xe.

Thân thể của Cung Kì Vĩ mất khống chế bay ra, va chạm thật mạnh lên cửa xe, sau đó thì bắn về ghế ngồi của mình, không đợi thân thể hắn ổn định lại, va chạm lần thứ hai đã đến, liên tiếp hất xe việt dã đâm vào cửa lớn của câu lạc bộ thuỷ thủ. Va vào tường bên cạnh, đâm vỡ vòng bảo hộ, sau đó thì xe việt dã hoàn toàn biến hình từ độ cao ba thước rơi xuống lòng sông.

Cung Kì Vĩ người đầy máu tươi, hắn nhìn thấy thủy tinh cửa nóc đã hoàn toàn vỡ ra, nhìn thấy nước sông đang từ từ cửa nóc tràn vào, hắn vươn bàn tay đầy máu ra, ý đồ muốn đẩy mảng kính ra. Nhưng người lại bị kẹt dính ở chỗ ngồi, trên bờ sông xuất hiện một thân ảnh màu đen đang lạnh lùng nhìn chiếc xe vừa rơi xuống sông, nhìn Cung Kì Vĩ đang giãy dụa. Khóe môi lộ ra nụ cười lãnh khốc.

Mực nước sống đang không ngừng dâng lên, bao phủ thân thể của Cung Kì Vĩ. Hắn thậm chí ngửi được mùi máu trên người mình, thậm chí cảm thụ được máu của mình đang chảy ra. Trước mắt xuất hiện mặt vợ và con gái, ánh mắt của Cung Kì Vĩ đã ươn ướt hắn nước mắt hắn chảy xuống, không phải vì sợ hãi mà là tiếc nuối, hắn không vào thời khắc cuối cùng của nhân sinh không được nhìn thấy vợ con, kiếp này cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Ngón tay Cung Kì Vĩ run run, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cái bút cắm trong túi ghế dựa, Cung Kì Vĩ dùng hết tất cả lực lượng lôi cái bút ra, sau đó run run viết một hàng chữ trên nóc xe, Hạng Thành... Dụ tôi, viết xong bốn chữ này nước đã hoàn toàn nhấn chìm miệng mũi hắn.

Người trên bờ nhìn thân thể trong xe đang không ngừng giãy dụa, cho tới khi triệt để bất động thì hắn lúc này mới gật đầu, trở lại khoang điều khiển của xe vận tải, khởi động xe lái vào trong bóng đêm.

Từ trong điện thoại biết được tin tức mình muốn, Hạng Thành trong lòng lại không có một chút vui sướng nào, ngược lại, mắt y đỏ ửng, một loại cảm giác bứt rứt trước giờ chưa từng có bao phủ nội tâm y, buông điện thoại, tay y có chút máy móc gõ lên mặt bàn, nước mắt chậm rãi chảy xuôi.

Cung Hoàn Sơn vào lúc này gõ cửa phòng của Hạng Thành, Hạng Thành lau khô nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Vào đi."

Cung Hoàn Sơn đi vào phòng y, nhìn thấy bộ dạng của Hạng Thành thì không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Bí thư Hạng, anh..."

Hạng Thành nói: "Bắc Cảng vô tội, dân chúng vô tội, vì sao lại gặp phải trường kiếp nạn này..."

Cung Hoàn Sơn có chút cảm động mím môi nói: "Bí thư Hạng, trời có mưa gió bất trắc, thiên tai là điều chúng ta không thể đoán trước được, nếu chuyện xảy ra rồi thì chúng ta chỉ có thể hết sức giảm bớt tổn thất, ngài cũng đừng buồn quá."

Hạng Thành nói: "Anh tới đây là để nói cho tôi biết chuyện gì?" Hạng Thành thậm chí lười hỏi là chuyện tốt hay chuyện xấu, dưới loại tình huống này căn bản không thể có tin tức tốt gì cả.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, trừ Bắc Cảng ra thì mấy huyện thành phố chịu chịu tai hoạ trên trình độ bất đồng, trong đó tình huống của Tân Hải là nghiêm trọng nhất, trước mắt đa mất liên lạc với Trương Dương, bên kia đều là Hứa Song Kì phụ trách chỉ huy."

Hạng Thành không khỏi nổi giận: "Giờ là lúc nào, hắn đi đâu? Hả? Vào những lúc như thế này, hắn thân là bí thư thị ủy mà không xuất hiện ở tuyến đầu chống thiên tai ư?" Nói xong câu đó, Hạng Thành tựa hồ nhớ tới gì đó, đứng dậy: "Hoàn Sơn, đi... Chúng ta tới hiện trường xem..." Hạng Thành vừa đứng lên thì liền cảm thấy đầu óc cháng váng, đặt mông ngồ phịch xuống ghế.

Cung Hoàn Sơn hoảng bước lên phía trước đỡ tay y, quan tâm nói: "Bí thư Hạng, làm sao vậy?"

Hạng Thành xua tay, dùng tay day day mi tâm, nói khẽ: "Tôi không sao, có thể là do lâu rồi chưa ăn gì."

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, tôi lập tức cho người làm cơm mang tới cho ngài."

Hạng Thành nói: "Anh không cần lo cho tôi, nhiệm vụ hiện tại của anh là phải đi cứu tế chứ không phải ở đây nói chuyện phiếm với tôi, anh đi đi, đi mau đi."

Cung Hoàn Sơn gật đầu, hắn có chút đồng tình nhìn Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn không chỉ nhìn thấy bản thân trận tai nạn này, hắn nghĩ đến thay đổi chính trị sau trận thiên tai này, tuy rằng là thiên tai, tuy rằng bọn họ đã làm ra biện pháp dự phòng các mặt, nhưng lần này nhân số tử vong và tổn thất tài sản là không thể đánh giá, trước mắt tin tức nhận được là nhân số tử vong đã gần trăm người, con số lớn như vậy đã khiến cho người ta ghê người rồi, về sau phải có người gánh vác hậu quả.

Cung Hoàn Sơn vừa ly khai văn phòng của Hạng Thành thì liền nhìn thấy bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành vội vàng đi tới, Cung Hoàn Sơn nghênh đón: "Lão Hoàng, gấp thế?" Hoàng Bộ Thành tối nay tự mình phụ trách đưa tin tin tức toàn cảnh Bắc Cảng kịp thời kịp thời thông báo tin tức của tình hình thiên tai cho các bộ môn của toàn thành phố, hắn chỉ chỉ vào văn phòng bí thư: "Bí thư Hạng có trong đó không?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Có, có điều tâm tình rất xấu."

Hoàng Bộ Thành nói: "Đã xảy ra chuyện rồi!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Sao?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Đồng chí Kì Vĩ không biết đã đi đâu rồi, đột nhiên mất liên lạc."

Cung Hoàn Sơn nói: "Tối nay thời tiết ác liệt, rất nhiều thiết bị thông tin bị hư hại, rất nhiều chỗ của rất nhiều cũng không thể truyền được tín hiệu di động, anh cũng đừng quá khẩn trương."

Hoàng Bộ Thành nói: "Trước mắt nhân số tử vong đã vượt qua một trăm năm mươi người, cảng mới bị tổn hại nghiêm trọng, kiến trúc ven bờ đều là tổn hại nghiêm trọng, nước biển tràn đê, tổn thất tài sản không thể tính toán."

Khóe môi Cung Hoàn Sơn giật giật, nói khẽ nói khẽ: "Chuyện này lát nữa hãy nói với bí thư Hạng, trước tiên để anh ta nghỉ ngơi một chút đã." Cung Hoàn Sơn cho rằng cho dù đem chuyện này nói với Hạng Thành thì cũng chỉ khiến y phiền não thêm, Hạng Thành cũng không có sức cứu vãn, giờ chỉ có thể đặt hết hy vọng cho ông trời, hy vọng thiên tai sẽ dừng ở đây, đừng tiếp tục nữa.

Lúc này Đông Giang trời cũng đang mưa, rất nhiều người của Bắc Cảng đang ở Đông Giang đều lo lắng về tình hình thiên tai ở bên này, Viên Hiếu Công cả đêm không ngủ, liên tục gọi điện thoại về cho nhà, nhưng thủy chung không được, Viên Hiếu Công quyết định ngày mai phải về một chuyến, người nhà của hắn đều ở Bắc Cảng, trận thiên tai này không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào cho bọn họ?

Khi Viên Hiếu Công đang đứng ngồi không yên thì điện thoại trên bàn của hắn đột nhiên vang lên.

Viên Hiếu Công cầm điện thoại: "Alo!"

Trong Điện thoại truyền đến giọng nói của lão Tứ Viên Hiếu Thương: "Đại ca!"

Viên Hiếu Công nghe thấy giọng nói của hắn thì thở phào nhẹ nhõm: "Hiếu Thương, tôi đang lo lắng cho các cậu, vừa rồi tôi vẫn luôn chú ý tin tức, Bắc Cảng gặp thời tiết ác liệt, hơn phân nửa nội thành đã chìm trong nước biển, tôi gọi điện thoại cho cậu mà thủy chung không được."

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, anh đừng lo, bão bên này dẫn phát tới một trận sóng thần, tình huống cũng không ác liệt như trong tưởng tượng, chủ yếu lan tới địa khu vùng duyên hải thôi, rất nhiều đường dẫn thông tin trong thành đều hỏng, cho nên tín hiệu di động ở rất nhiều chỗ xuất hiện gián đoạn, vừa rồi em bận lo chuyện của khách sạn, giờ vừa mới an bài xong, nên gọi điện thoại cho anh, vì sợ anh đang lo lắng."

Viên Hiếu Công nói: "Lão Tam thế nào?"

Viên Hiếu Thương nói: "Một nhà Bọn họ đều tới thảo nguyên du lịch, đi cũng đúng lúc thật, vừa hay tránh được trận thiên tai này."

Viên Hiếu Công nói: "cậu cũng phải cẩn thận một chút."

Viên Hiếu Thương cười nói: "Đại ca, anh yên tâm đi, em biết chiếu cố cho mình mà."

Hai huynh đệ hàn huyên vài câu, Viên Hiếu Công lúc này mới an tâm bỏ máy, từ sau khi tới Đông Giang, hắn cả người nhàn rỗi, hắn cũng hiểu rõ, mình lần này được thuyền chuyển công tác là ngoài mặt thì lên nhưng thực sự là xuống, chắc là cấp trên đã hoài nghi hắn, nhưng tạm thời không tìm thấy chứng cớ.

Bên ngoài mưa tựa hồ đã nhỏ đi một chút, cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi mở toang, Viên Hiếu Công vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, tới phía trước cửa sổ, khi tay hắn vừa mới chạm vào khung cửa sổ thì bỗng nhiên nhìn thấy trên kính có một cái bóng ngược màu đen.

Viên Hiếu Công vội vàng xoay người lại, vị khách không mời mà đến này mặc áo mưa màu xanh, bịt chặt miệng hắn, sau đó cầm dao trong tay hung hăng đâm vào ngực Viên Hiếu Công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.