Chương trước
Chương sau
Kiều Mộng Viện nói: "Tuy rằng chuyện lần này là anh thắng, nhưng cuối cùng kết quả nhưng cuối cùng vẫn là tổn hại tới lợi ích của hai bên. Tôi nghe nói gần đây nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa cũng xuất hiện hai loại ý kiến bất đồng, nhưng tiếng hô hào triệt tư khỏi Tân Hải thì càng ngày càng mạnh."

Trương Dương gật đầu nói: "Có thời gian tôi sẽ tìm Nguyên Hòa Hạnh Tử nói chuyện."

Kiều Mộng Viện gật đầu, ánh mắt của cô ta rủ xuống, bỗng nhiên nhìn thấy trên đê phòng sóng có vô số cua biển lông đò đi lên bờ, không khỏi kinh hô một tiếng: "Nhiều cua biển quá."

Trương đại quan nhân nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên nhìn thấy cả ngàn vạn con cua biển đang dọc theo đê phòng sóng cố gắng bò lên. Trương Dương nhíu mày, bình thường rất ít nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Dương ở phương xa đúng vào lúc này đã biến mất tăm, trời như bị mực nước nhuộm dần, trong khoảng thời gian ngắn đã từ nhạt chuyển sang đậm, cuối cùng thì là một mảng tối đen.

Sự nặng nề khó có thể hình dung khiến cho người ta tâm thần không yên. Trên bầu trời Phương xa bỗng nhiên bị một tia chớp xe toang, điện quang chói mắt, bức cho bọn họ phải nhắm hai mắt lại, rồi sau đó tiếng liên tiếp vang lên, giống như là nổ vang ngay bên cạnh bọn họ.

Từng tia chớp nối nhau, điện quang ở mặt biển phía đông giống như cuồng xà loạn loạn.

Mặt đất Dưới chân bỗng nhiên chấn động, Kiều Mộng Viện đứng không vững, mất suýt nữa suýt nữa thì ngã. Trương Dương kịp thời vươn tay ra tóm lấy cánh tay cô ta. Trên biển bỗng dung xuất hiện hai con rồng nước trắng đuổi bắt nhau.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện đều nhìn kỳ quan khó gặp trước mắt, hai người đã đã bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này làm rung động, Kiều Mộng Viện tỉnh táo lại đầu tiên, cô ta cả kinh nói: "Thủy long quyển..." Cô ta chưa nói xong thì lại phát ra một tiếng thét chói tai, chính là cua biển vừa rồi dọc theo đê phòng sóng liều mạng bò lên đã thành công lên bờ, một mảng đông nghìn nghịt, như thủy triều ùa tới dưới chân bọn họ. Kiều Mộng Viện sợ đến nỗi không ngừng nhảy nhót, muốn hất cua biển đã bò lên chân cô ta đi, nhưng động tác của cô ta căn bản không ăn thua gì.

Trương Dương kịp thời bế cô ta chạy nhay tới xe ô tô Santana, thi chạy cùng gió, ở trước mặt thiên tai đột nhiên thiên tai, Trương đại quan nhân cũng không dám có chút lơ là, hắn cơ hồ lấy ra hết khí lực, liên tục mấy cái lên xuống đã tới trước xe Santana, đặt Kiều Mộng Viện dưới hoảng sợ vào ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô, nhanh chóng gạt số lùi, giậm chân ga hết cỡ, ở trên mặt đường vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, liên tục mấy động tác đổi số, đã đưa ô tô vào đúng hướng, ống bô ô tô phun ra một luồng khói đặc rồi nhanh chóng phóng đi.

Kiều Mộng Viện kinh hồn chưa định xoay người lại, nhìn thấy hai con thủy long quyển trong tầm nhìn không ngừng hóa lớn, giống như hai cây đại thụ che trời nối liền trời và đất, không ngừng biến hóa thân hình, phong vân trên trời bị khuấy lên, mây từ màu đen biến thành màu tím đậm, điện quang điên cuồng vũ động quay chung quanh thủy long quyển, tiếng sấm liên tiếp vang lên.

Rầm một tiếng, một tia đánh trúng một cây đại thụ phía trước, uy lực cực lớn không ngờ bổ đôi cây đại thụ, thân cây tà tà đổ về mặt đường phía trước, Trương Dương hét lớn một tiếng, tốc độ chỉ tăng không giảm, lượt qua khe hở giữa cây và mặt đường.

Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, nhìn thân cây đổ xuống đất, không lâu sau thì bị hai con cự long đang vũ động cắn nuốt.

Thủy long quyển lướt qua đâu là hoang tàn tới đó.

Kiều Mộng Viện nói: "Núi Ngưu!" Vùng này, vị trí cao nhất so với mặt nước biển chính là núi Ngưu, cho nên Kiều Mộng Viện nhớ tới nơi đó.

Trương Dương gật đầu, hắn từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy hai con thủy long quyển đang dùng tốc độ kinh người tới gần mình. Hai con thủy long quyển vốn cùng tiến tựa hồ đã tách ra, tựa hồ chúng nó đã có sinh mệnh và linh tính, phân biệt từ hai góc độ bọc đánh bọn họ.

Đường tới núi Ngưu bị chặm rồn, Trương Dương thay đổi phương hướng, chui ra ngoài từ khe hở giữa hai thủy long quyển, nhìn thấy trong phạm vi thủy long quyển thổi quét, phòng ốc, xe cộ, súc vật tất cả đều bị hất lên, hắn không nhìn lầm, có chiếc xe lượn vòng không trung, có hai con dê vô tội sợ hãi bị ném lên không trung.

Để tránh hai cỗ thủy long quyển này, hắn không thể không lựa chọn lao xuống quốc lộ.

Nóp xe kêu rầm rập, tựa hồ có người đang dùng sức đánh lên thân xe, từng hạt mưa đá to như quả bóng bàn từ trên không trung rơi thẳng xuống, giống như những viên đạn bắn lên xe, không lâu sau thân xe cũng bị đập cho hằn từng vết.

Rầm một tiếng, thứ gì đó nện lên cửa xe, chính là một con sơn dương đã chết, trong ánh mắt vẻ hoảng sợ vẫn còn, cửa kính xe xe bị đập nứt, trong khe thủy tinh đầy máu tươi.

Kiều Mộng Viện hoảng sợ che miệng.

Vẻ mặt của Trương Dương vẫn kiên nghị, hắn phanh xe lại để hất thi thể của sơn dương xuống,trong sự xóc nảy tiếp tục phóng về phía trước, thành công phi lên một con đường đi thông tới nội thành.

Hai thủy long quyển đã hợp làm một, hình thành một con rồng dài, con rồng đó tựa hồ đã từ bỏ truy đuổi bọn họ, lựa chọn tiến tới góc Thương Gia.

Trương Dương thở phào, cũng không chờ hắn trầm tĩnh lại thì thân xe lại bắt đầu kịch liệt xóc nảy, hắn có chút buồn bực, rõ ràng đã đến quốc lộ rồi sao vẫn xóc thế?

Kiều Mộng Viện cả kinh: "Dừng xe! Mau dừng xe!"

Trương Dương đạp phanh, nhìn thấy đường phía trước nứt ra từ giữa, uốn lượn gập ghềnh, một cái cái khe từ tây tới đông nhanh chóng lan ra, chia đường thành hai đoạn. Thân xe bởi vì quán tính mà tiếp tục lao về phía trước, hai bánh trước suýt nữa thì cắm vào trong xe, thân xe trong chấn động kịch liệt xóc nảy, từng chút nghiêng về phía trước.

Kiều Mộng Viện bỏ đệm dựa ở ghế, cô ta bò về phía sau, lợi dụng sức nặng của thân thể một lần nữa làm chiếc xe cân bằng lại.

Trương đại quan nhân tuy rằng gan lớn, nhưng lúc này cũng đầu đầy mồ hôi, nếu chiếc xe rơi vào khe nứt, cho dù có khả năng thông thiên thì hy vọng thoát ra cũng rất xa vời.

Chiếc xe một lần nữa cân bằng lại, Trương Dương kéo phanh tay, học theo Kiều Mộng Viện bò ra ghế sau, động tác của hai người rất cẩn thận, đều biết sinh mệnh của bọn họ đang như chỉ mành treo chuông, hơi vô ý sẽ ngã xuống vực sâu, Kiều Mộng Viện gật đầu với hắn, ra hiệu bọn họ đồng thời mở cửa sau, sau đó thì nhẹ giọng đếm tới ba, hai người đồng thời nhảy ra ngoài, thân thể bọn họ ngã xuống đất thì lập tức cảm thấy chấn động mãnh liệt từ mặt đất.

Chiếc Santana chậm rãi nghiêng, sau đó thì rơi vào cái khe sâu hoắm.

Trương Dương bò dậy, chấn động liên tiếp không ngừng khiến hành động của hắn cũng bị ảnh hưởng, hắn tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, đỡ cô ta dậy, hai người đỡ nhau chạy đi, mưa đá trong không trung đã dày đặc, Trương Dương dùng tay che đầu cho Kiều Mộng Viện, tránh để cô ta bị thương.

Nơi nào cũng là một mảng tối đen, bọn họ không thể phân biệt được phương hướng cụ thể, chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình để tránh xa hướng bờ biển.

Cục trưởng Tô Vinh Thiêm của phân cục cảng mới Bắc Cảng đang ở trong tháp quan sát, phụng mệnh ở cảng mới phụ trách chỉ huy công tác cảnh giới của nơi này, trên mặt biển đột nhiên nổi gió, hắn ở trong văn phòng nhận được báo động, một giọng nói lo lắng báo cáo với hắn: "Tô cục, đang có gió lớn quét tới, sóng biển cao tới ba tầng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.