Cơn giận của Võ Trực Chính Dã vẫn chưa tiêu hết: "Tao sở dĩ dẫn mày tới Trung Quốc chính là lo lắng mày ở trong nước phóng túng. Không ngờ dẫn mày đến đây mà mày vẫn thế, vẫn đàng điếm qua ngày, hiện tại thì hay rồi, không ngờ còn đâm người ta. Thằng khốn nạn, nếu không phải vì việc của mày, chú Trung Đảo của mày có phải ăn nói khép nép đi cầu người khác không?"
Võ Trực Anh Nam không nói được một lời, chỉ đầu, hắn từ nhỏ đã sợ cha, ở trước mặt cha luôn câm như hến.
Võ Trực Chính Dã thật ra cực kỳ yêu thương đưa con trai này, lần này vội vàng từ kinh thành tới đây, nguyên nhân thực sự không phải là giúp con trai xử lý rắc rối, mà là xem con trai bị thương thế nào, hắn ở sâu trong lòng không cho rằng chuyện con trai gặp phải phiền toái lớn, chỉ là sau khi con trai đột phát quái bệnh thì hắn mới trở nên khẩn trương.
Võ Trực Chính Dã xua tay về phía con trai: "Cút, đừng ở chỗ này làm tao tức thêm."
Võ Trực Anh Nam nghe thấy câu này thì như trút được gánh nặng, sau khi tạm biệt thì vội vàng trở về phòng.
Võ Trực Chính Dã thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thằng khốn nạn này mang tới phiền toái cho Trung Đảo quân rồi."
Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Chính Dã huynh, và tôi quen biết nhiều năm rồi, là tương giao tâm đầu ý hợp, trong mắt tôi vẫn luôn coi Anh Nam như con trai của mình, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060647/chuong-1159-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.