Sau khi đám người Võ Trực Anh Nam rời đi, Kì Sơn không nhịn được cười ha hả.
Trương đại quan nhân có chút kỳ quái nhìn hắn nói: "Cười cái gì? Có gì buồn cười?"
Nói nói: "Bí thư Trương, anh cũng độc lắm, khiến cái kia của thằng tiểu Nhật Bản cấm dục một năm, chỉ sợ so với lấy mạng hắn thì còn lợi hại hơn."
Trương Dương nói: "Bệnh của hắn không liên quan tôi tới?"
"Thật sự không liên quan ư?" Kì Sơn vẻ mặt không tin.
Trương Dương nói: "Tôi nói này Kì Sơn, anh sao càng lúc càng bát quái thế, anh và Lâm Tuyết Quyên gần đây ra sao rồi?" Phương pháp thay đổi đề tài của Thằng cha này có thể nói là rất âm hiểm trực tiếp chọc vào nỗi đau của người ta.
Kì Sơn sợ nhất là đề tài này, hắn đỏ mặt đứng dậy: "Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi phải đi đây!"
Trương đại quan nhân toét miệng nói: "Đừng đi vội, chúng ta tâm sự đã."
Kì Sơn nói: "Không thể phụng bồi!" lập tức chạy như bay ra khỏi phòng của Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười ha ha, đứng dậy đóng cửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì di động của hắn đổ chuông, cầm điện thoại lên, trong ống nghe truyền đến giọng nói của Tang Bối Bối: "Bí thư Trương, hai ngày nay có phải vui đến quên cả trời đất rồi hay không?"
Trương Dương nói: "Sao? Nhớ tôi à?"
Tang Bối Bối nói: "Chưa thấy ai tự tác đa tình như anh?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Bất kể cô có nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060645/chuong-1159-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.