Chương trước
Chương sau
Hứa Song Kì nói: "Cũng không có gì, chỉ là cường điệu về kỷ luật một chút, hẳn là nhằm vào Trương Dương, hắn trước đó nghỉ không phép, cả một tuần không liên hệ được, có người nói hắn tới Hán Thành, dù sao, hắn là người bị cấp trên nhìn chằm chằm chằm mà."

Tảm Thế Kiệt gần đây cũng có nghe nói tới chuyện phiền toái của Trương Dương, y thở dài: "Mười năm Hà Đông chuyển Hà Tây, không ai biết mình ngày mai sẽ ra sao." Y là đang nói Trương Dương, cũng là đang nói mình.

Hứa Song Kì nói: "Tôi thấy hắn không ở Tân Hải lâu nữa đâu."

Tảm Thế Kiệt không nói gì, có điều người hơi nghiêng về phía Hứa Song Kì một chút, dùng phương thức như vậy để cho thấy y rất muốn nghe thấy đáp án.

Hứa Song Kì nói: "Hắn đã chia tay con gái bí thư Tống, tất nhiên đã thất sủng trước cấp trên, hiện tại quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng đã bị thu hồi, quan hệ giữa Cung Kì Vĩ và hắn cũng càng lúc càng kém, hiện tại đã trở thành rất ác liệt."

Tảm Thế Kiệt nói: "Với tình cảnh trước mắt của hắn, sớm đi khỏi một chút là cách làm sáng suốt nhất." Y từ trong vẻ mặt của Hứa Song Kì đã nghiền ngẫm ra được suy nghĩ trong lòng hắn, Trương Dương đến vốn đã khiến Hứa Song Kì hết hy vọng đối với sĩ đồ, nhưng gần đây cấp trên không ngừng giao cho Hứa Song Kì quyền lực, đồng thời cũng khiến dã tâm của dã tâm bắt đầu nảy mầm trở lại. Có thể nói Hứa Song Kì là người chờ mong Trương Dương rời khỏi nhất, chỉ có Trương Dương đi rồi, vị trí bí thư thị ủy Tân Hải thư mới có thể bị bỏ trống, hắn mới có hy vọng lấp vào chỗ trống này.

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Tảm, theo anh thấy thì thị trưởng Cung và phó bí thư Cung ai có hi vọng hơn?"

Tảm Thế Kiệt nhìn Hứa Song Kì một cái, những lời này của Hứa Song Kì chẳng khác gì không hỏi, toàn bộ Bắc Cảng đều đã nhìn ra ai mới là người nối nghiệp Hạng Thành, Hứa Song Kì sao mà nhìn không rõ? Biết rõ còn cố hỏi? Chắc không phải, người trong quan trường cơ hồ cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ gặp phải vấn đề xếp hàng, loại người đã bị bài trừ ra khỏi trung tâm quyền lực như Tảm Thế Kiệt có lẽ tạm thời không cần phải cân nhắc, nhưng Hứa Song Kì lại khác, hắn phải làm ra lựa chọn giữa Cung Hoàn Sơn và Cung Kì Vĩ.

Câu này của Hứa Song Kì hỏi khiến Tảm Thế Kiệt có chút khó chịu, phải nói là thấy cảnh thương tình, mình năm đó cũng là người quyền trọng một phương, nhưng hiện tại, trong nháy mắt đã trở thành hoa cúc hôm qua. Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, người mới thay người cũ, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, quan trường chi lộ của mình không nghi ngờ gì nữa đã đi vào ngõ cụt, y đã không còn nhìn thấy hy vọng.

Hứa Song Kì lần này tới là để hỏi kế, nhưng Tảm Thế Kiệt lại sinh ra Song cảm giác mất mát nói không nên lời. Y suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: "Song Kỳ, cái này anh bàn không thể thao túng được, nếu tôi là anh, tôi tình nguyện làm người bàng quan, quyết không làm một quân cờ, để mặc cho người khác bài bố."

Đây là mùa nóng bức nhất của Bắc Cảng tại đây trong mùa này, lòng người rất dễ trở nên nóng nảy, Trương đại quan nhân ngồi trong văn phòng, bật điều hỏa, thưởng thức trà xanh, thằng cha này sau khi từ Hán Thành trở về thì vẫn luôn nhàn nhã tự tại, trong mắt người khác thì hắn gần đây đã thu liễm hơn rất nhiều. Bình thường rất ít thấy hắn xuất hiện trong trường hợp công chúng, ngay cả trên tin tức ti-vi bản địa cũng rất ít nhìn thấy đưa tin về hắn.

Thật sự có một số người đã chú định là không thể trầm thấp được, cho dù là anh trốn đi thì người khác vẫn có thể tìm được anh, chuyện của Kim Mẫn Nhi không hề bởi vì bọn họ thoát khỏi Hán Thành mà kết thúc, Kim Thừa Hoán thông qua con đường ngoại giao tiến hành truy cứu Trương Dương.

Quyền Chính Thái ở dưới sự đi cùng của đặc phái viên Bạch Chí Quân của bộ ngoại giao Trung Quốc tới thành phố Tân Hải, hắn lần này tới là được Kim Thừa Hoán ủy thác, điều tra chuyện Kim Mẫn Nhi mất tích.

Hai vị này có thể nói đều là người quen cũ của Trương Dương, lúc trước, hắn ở đại sứ quán New York đại sát tứ phương, Bạch Chí Quân chính là nhân viên công tác của lãnh sự quán bang New York. Về phần Quyền Chính Thái thì càng biết rõ nội tình.

Trương đại quan nhân nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt mình thì cười ha ha đứng dậy: "Hai vị đúng là khách ít đến, ngọn gió nào thổi các anh tới cái nơi bé xíu này vậy?" Hắn bảo Phó Trường Chinh đi pha trà.

Bạch Chí Quân mỉm cười nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi lần này tới là được bộ ngoại giao ủy thác, đặc biệt hiệp đồng Quyền Chính Thái tiên sinh tìm anh để tìm hiểu một số việc."

Trương Dương nói: "Tôi và Quyền tiên sinh cũng là lão bằng hữu, mời ngồi."

Hai người ngồi xuống, Phó Trường Chinh mang trà lên, Trương Dương rất nhiệt tình mời hai người uống trà, hắn nói với Quyền Chính Thái: "Quyền tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ?"

Quyền Chính Thái cười nói: "Vẫn ổn!"

Bạch Chí Quân nói: "Hai anh đã là bạn thì chuyện này cũng dễ giải quyết rồi."

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi nói ngắn gọn nhé, một tuần trước, Kim Mẫn Nhi tiểu thư, con gái của Kim Thừa Hoán tướng quân trong vũ hội đính hôn với Hồng Chính Tể tiên sinh, con trai của tổng thống Hồng thì đột nhiên bị ta bắt có đi, lúc ấy có người chụp được một số ảnh, căn cứ vào đối chiếu của chúng tôi thì hoài nghi người bắt cóc Kim tiểu thư chính là anh." Chân tướng của chuyện này thì trong lòng hắn đã biết rõ. Quyền Chính Thái đương nhiên biết chuyện này chính là Trương Dương làm, có điều tội danh bắt cóc Kim Mẫn Nhi thì không được thành lập, lúc ấy Trương Dương Trương Dương và Kim Mẫn Nhi liên thủ bắt cóc Hồng Chính Tể mới đúng, tối hôm đó rất nhiều người đều nhìn thấy. Có điều việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, thân là tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên, Kim Thừa Hoán đương nhiên không thể công bố chân tướng của sự thật, mà đổ hết trách nhiệm lên người tên bắt cóc, mà tên quỷ xui xẻo này tất nhiên chính là Trương Dương.

Quyền Chính Thái lấy ra một tập ảnh rồi đưa cho Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm lên xem, chậc chậc lấy làm lạ nói: "Cũng giống tôi thật, có điều khẳng định không phải là tôi."

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh có thể chứng minh chuyện này không?"

Trương Dương nói: "Đương nhiên có thể chứng minh rồi, ghi chép của bên xuất nhập cảnh viết rất rõ, tôi căn bản không có ghi chép nhập cảnh vào Nam Triều Tiên."

Quyền Chính Thái nói: "Nhưng căn cứ vào tư liệu mà chúng tôi trước mắt nắm giữ được thì Trương tiên sinh trước đó từng lên chuyên cơ của Kim Thượng Nguyên tiên sinh, chủ tịch Lam Tinh Cùng đi Cùng đi với Kim Mẫn Nhi tiểu thư trở về Hán Thành."

Trương Dương cười nói: "Dục gia chi tội, các anh các anh khăng khăng muốn chụp mũ lên đầu tôi thì tôi cũng đành chịu thôi." Hắn cười nói với Bạch Chí Quân: "Bạch tiên sinh, tôi có thể nói vài câu riêng tư với Quyền tiên sinh không?"

Bạch Chí Quân mỉm cười đứng dậy. Hắn chỉ phụ trách cùng đi với Quyền Chính Thái tới đây, trên tình cảm thì hắn vẫn đứng ở phía Trương Dương.

Trương Dương bảo Phó Trường Chinh dẫn Bạch Chí Quân sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, trong văn phòng chỉ còn lại hắn và Quyền Chính Thái hai người. Trương Dương nói: "Quyền tiên sinh, hôm nay anh tới đây là tìm tôi để khởi binh ư?"

Quyền Chính Thái nói: "Tôi là phụng mệnh tới thôi, Kim tiểu thư mất tích cũng không phải là việc nhỏ, Kim tướng quân không thể không truy cứu."

Trương Dương nói: "Mẫn nhi không sao, qua mấy ngày nữa là cô ta sẽ công khai ra mặt, cô ta sẽ ra mặt chủ trì công tác của Lam Tinh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.