Ánh mắt của Lưu Chiêu khi một lần nữa dừng ở trên mặt Trương Dương thì đã trở nên khá nghiêm khắc: "Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, rời khỏi cương vị công tác một tuần trời, mà trong khoảng thời gian này không để lại phương thức liên hệ. Không mở thiết bị liên lạc, anh đã đi đâu?Vì việc công hay là việc tư? Nếu thật sự có nguyên nhân thì vì sao không làm thủ tục tương quan."
Trương đại quan nhân bị Lưu Chiêu hỏi như bão tố cũng vẫn không hề biểu lộ ra vẻ quẫn bách, vẫn bình tĩnh tự nhiên, Trương Dương nói: "Thứ nhất tôi không phải tự ý rời bỏ cương vị công tác. tôi là tới kinh thành làm việc, số di động của tôi rất nhiều người biết. Nếu Tân Hải xảy ra chuyện trọng yếu thì chỉ cần bọn họ muốn liên lạc thì nhất định có thể liên lạc được với tôi, tôi lần này tới kinh thành là vì việc công và cả việc tư, bởi vì đi quá vội nên không kịp làm thủ tục, tôi thừa nhận mình có sơ xót."
Cung Kì Vĩ nói: "Đồng chí Trương Dương. Anh không thể lấy lý do như vậy để cho qua kỷ luật của tổ chức, anh ít nhất cũng phải nói một tiếng với tôi chứ." Cung Kì Vĩ vào thời khắc mấu chốt bổ ra một đao, sự không hòa hợp giữa hắn và Trương Dương đã sớm được công khai hóa, trong mắt người khác thì hắn lựa chọn vào lúc này bổ ra một đao cũng là rất bình thường.
Trương Dương nói: "Các anh không tin lời nói của tôi thì có thể đi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060600/chuong-1146-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.