Chương trước
Chương sau
Kim Mẫn Nhi nói: "Đi theo tôi!" Cô ta ấn một chốt mở ở đầu giường, tủ quần áo phía bên phải chậm rãi mở ra, hiện ra một cái động khẩu bí ẩn.

Lúc trước khi xây dựng căn biệt thự này cũng đã cân nhắc tới vấn đề an toàn, đã bố trí cơ quan, đương nhiên bí mật này cũng chỉ có người một nhà của Kim gia mới biết.

Trương Dương đi theo Kim Mẫn Nhi vào mật đạo, theo thang máy nội bộ tiến vào mật đạp dưới biệt thự, Kim Mẫn Nhi lấy ra khóa, để tránh bị những người đó phát hiện truy tung tới. Mở khóa mật mã rồi tiến vào phòng thiết bị bên cạnh, bên trang có khác loại trang bị vũ khí, Kim Mẫn Nhi chọn hai cáo áo chống đạn, đưa một cái cho Trương Dương, Trương Dương lại chọn hai khẩu súng, hơn mười thanh phi đao, vũ khí mà Kim Mẫn Nhi chọn lại là cung gấp, cô ta từ nhỏ đã bắn tên, thuật bắn cực kỳ cao siêu.

trong gara Ở bên cạnh có một chiếc xe máy leo núi, Trương Dương kéo vải che, ngồi lên xe, khởi động, trong tiếng gầm rú nặng nề, chở Kim Mẫn Nhi lái tới đường hầm phía trước.

Mật đạo phía dưới Biệt thự và đường mỏ phía trước giống nhau, đoạn đường mỏ này là quân Nhật thời thế chiến thứ hai để lại, quanh cô gập ghềnh, bộ phận dưới đất dài đến hơn mười km. Vị trí rất bí mật, địa hình phức tạp, hơn nữa đã bro hoang nhiều năm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Kim gia lựa chọn xây dựng biệt thự ở nơi này, Kim Mẫn Nhi sau khi chạy trốn thì lựa chọn đến đây, cũng là lựa chọn sau khi cô ta đã trải qua một phen cân nhắc, không chỉ Trương Dương hoài nghi Hứa Xương Nguyênmà cô ta cũng vậy, hiện tại người duy nhất trên đời này mà cô ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có Trương Dương.

Nửa giờ sau, bọn họ lái ra ngoài. Ánh trăng rất đẹp, lẳng lặng treo trên không trung, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Kim Mẫn Nhi dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt, đột nhiên, Kim gia xảy ra kinh thiên như vậy, bi kịch nối liền không dứt, dưới sự đả kích trầm trọng này, nội tâm của cô ta cơ hồ tan thành mảnh nhỏ, Kim Mẫn Nhi ôm Trương Dương, kề sát mặt vào lưng hắn, nhịp tim trầm ổn mà hữu lực của Trương Dương khiến cô ta cảm thấy an ủi, ở bên cạnh hắn giống như tìm được cảng tránh gió vậy.

Kim Mẫn Nhi nói: "Đường Giang la, số 27 phố Thụy Nam, Hoàng Thiện Hạo, xã trưởng của nhật báo hán Giang, là bằng hữu tốt nhất của cha tôi."

Trương Dương nói: "Hắn có đáng tin không?"

Kim Mẫn Nhi gật đầu nói: "Cha tôi từng nói, trên đời này chỉ có bác cả và hắn là đáng tin nhất."

Khi Bọn họ tới khu phố của đường Hoàng Thiện, bình minh đã đến, Trương Dương lái một chiếc xe hơi màu đen tới trước số 25 phố Thụy Nam, nhìn thấy đường đã bị xe cảnh sát phong tỏa, Kim Mẫn Nhi ghé vào cửa kính xe, nhìn thấy Hoàng Thiện hoa râm đang bị sáu quân cảnh áp giải. Cô ta cắn cắn môi, trên đường tới cô ta đã cân nhắc đến khả năng này, nếu cô ta có thể nghĩ đến Hoàng Thiện Hạo, như vậy các đối thủ chính trị của cha cũng có thể nghĩ đến, quả nhiên bọn họ đã xuống tay trước.

Trương Dương đỗ ô tô ở trước một cửa hàng ăn nhanh gần đó, cùng Kim Mẫn Nhi đi vào, hai người ngồi xuống vị trí ở cạnh cửa sổ, Kim Mẫn Nhi gọi hai phần thức ăn nhanh, nhưng bản thân lại không có tâm tình mà ăn, cô ta không biết mình bước tiếp theo nên đi đâu.

Nhìn Kim Mẫn Nhi tràn ngập ưu thương, Trương đại quan nhân không khỏi thấy thương xót, hắn nói khẽ: "Mẫn nhi, hay là cô ta trước tiên theo tôi rời khỏi Nam Triều Tiên đã, tránh né phong đầu một thời gian rồi nói."

Kim Mẫn Nhi lắc đầu: "Không, tôi phải cứu cha tôi ra." Mắt cô ta lại đỏ lựng lên.

Trương Dương nói khẽ: "Đây là một hồi phản loạn quân sự, chỉ bằng vào hai người chúng ta thì rất khó xoay chuyển." Thế cục

Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi không thể vứt bỏ người nhà của tôi."

Trương Dương gật đầu, ôn nhu nói: "Cô ăn một ít đi đã, tôi đi gọi điện thoại." Hắn chỉ chỉ ra trạm điện thoại công cộng bên ngoài.

Từ góc độ của Kim Mẫn Nhi vừa hay có thể nhì thấy chỗ hắn, Kim Mẫn Nhi nói: "Đừng đi lâu quá." Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự không muốn xa Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười cười, hắn ở Nam Triều Tiên cũng không có nhiều quan hệ lắm, người duy nhất có thể nghĩ tới chính là Quyền Chính Thái, trước đó cho đã gặp Quyền Chính Thái vài lần, nhưng hắn không rõ Quyền Chính Thái rốt cuộc là phục vụ cho ai. Nhưng dưới tình trạng trước mắt, Trương Dương cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

Quyền Chính Thái nhận được điện thoại của Trương Dương thì cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: "Trương tiên sinh đến Hán Thành lúc nào vậy."

Từ những lời này của Quyền Chính Thái, Trương Dương cũng đã ý thức được đối phương đang thông qua số điện thoại để tỏa định vị trí trước mắt của mình, hắn lạnh lùng cười nói: "Vừa tới, đi công tác, tôi tới đây vốn định đón một người bạn, nhưng lại mất địa chỉ của cô ta."

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi không biết có thể giúp gì được không."

Trương Dương nói: "Quyền tiên sinh có thể giúp tôi tìm người nhà của Kim tướng quân không?"

Quyền Chính Thái nghe thấy câu hỏi của Trương Dương thì lập tức trầm mặc, một lát sau mới: "Trong tin tức đã nói rồi, Kim tướng quân đột phát bệnh cấp tính, trước mắt đang được cấp cứu ở bệnh viện, chỉ sợ tôi cũng chịu không giúp anh liên lạc được với hắn."

Trương Dương nói: "Bệnh viện Thanh Hòa à? Tối hôm qua tôi trên đường tới đó nghe thấy tiếng súng."

Quyền Chính Thái lại trầm mặc, hắn rõ ràng đang cân nhắc gì đó, hồi lâu mới nói: "Anh ở đó chờ tôi, hai mươi phút sau tôi sẽ tới."

Trương Dương lại: "Không, hai mươi phút nữa ở ngoài đại sứ quán Trung Quốc, tôi ở đó chờ anh."

Trương đại quan nhân không thể tín nhiệm Quyền Chính Thái, nhưng trước mắt hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp khác, Quyền Chính Thái đã trở thành lựa chọn duy nhất để hắn tìm kiếm sự trợ giúp.

Quyền Chính Thái là người khôn khéo, thông qua đối thoại ngắn gọn với Trương Dương đã ý thức được Trương Dương nhất định đã biết được một số tin tức, cho nên mới cho nên mới chủ động hẹn gặp Trương Dương. Đối với sự cẩn thận của Trương Dương hắn cũng tỏ vẻ lý giải, hai mươi phút sau, Quyền Chính Thái đúng giờ xuất hiện ở ngoài đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc.

Trương đại quan nhân và Quyền Chính Thái đều tới một mình, Kim Mẫn Nhi ngồi ở trong xe gần đó, trước khi chứng thực Quyền Chính Thái có đáng tin hay không, Trương Dương vẫn không thể mạo hiểm để cô ta hiện thân.

Quyền Chính Thái nhìn thấy Trương Dương đứng trước cửa thì mỉm cười đi tới chỗ hắn. Chủ động vươn tay về phía Trương Dương: "Trương tiên sinh, hạnh ngộ!"

Trương Dương bắt tay hắn: "Quyền tiên sinh tới một mình à?"

Quyền Chính Thái gật đầu: "Muốn nhận được sự tín nhiệm của thì nhất định phải tỏ thành ý, Trương tiên sinh cho rằng tôi nói có đúng không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi cũng thấy như vậy!"

Quyền Chính Thái nhìn nhìn vào cửa của đại sứ quán: "Nếu tôi dẫn theo người khác tới, Trương tiên sinh có tiến vào sư quán không?"

Trương Dương nói: "Sẽ không, nếu anh là bằng hữu của tôi, tôi vẫn sẽ vươn tay về phía anh, nếu anh dẫn tới kẻ địch của tôi thì tôi sẽ xử lý toàn bộ bọn họ!" Trương đại quan nhân căn bản không để mấy cây gậy cao ly vào mắt.

Quyền Chính Thái cười nói: "Nói như thế Trương tiên sinh là đang thử thành ý của tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.