Chương trước
Chương sau
Hiệu suất làm việc của Triệu Quốc Cường rất cao, trong hai ngày hắn đã xem xong toàn bộ hồ sơ mà Văn Hạo Nam để lại, cũng xử lý dựa theo ý của mình, đương nhiên hắn trước khi xử lý việc này cũng vẫn trưng cầu ý kiến của cấp trên, Triệu Quốc Cường và thính trưởng công an Cao Trọng Hòa có quan hệ rất tốt, giúp hắn xử lý việc này cũng dễ dàng hơn, hắn và Văn Hạo Nam có một chỗ khác biệt rất lớn, hắn giỏi quan hệ với người khác.

Đối với hành động vượt giới hạn nhằm vào Hưng Long hiệu của Trương Dương và Trình Diễm Đông lúc trước, Triệu Quốc Cường cũng đặc biệt tìm đến Trình Diễm Đông để tìm hiểu tình huống.

Triệu Quốc Cường là cấp trên cũ của Trình Diễm Đông, phương pháp công tác của bọn họ với nhau cũng có ăn ý nhất định.

Sau khi Hàn huyên vài câu thì Triệu Quốc Cường trực tiếp đi vào chủ đề: "Diễm Đông, tôi muốn hỏi anh, lúc trước anh dẫn người tới đi thăm dò Hưng Long hiệu, ở trên thuyền tra ra chiếc xe bị mất và rất nhiều rượu vang buôn lậu, vì sao không tiếp tục tra nữa?"

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện này chuyện này tôi đã viết một phần báo cáo chi tiết rồi, bởi vì chủ thuyền đăng kí Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, mà Lý Vượng Cửu sau khi bị bắt không lâu thì chết, cho nên manh mối bị gián đoạn, tất nhiên là không thể nào tra tiếp được nữa."

Triệu Quốc Cường nói: "Nếu cẩn thận phân tích chuyện này thì trong đó tồn tại rất nhiều nhân tố bất hợp lí."

Trình Diễm Đông nói: "Điểm đáng ngờ có nhiều đến mấy cũng không có manh mối mà tra nữa, Triệu cục, xin thứ cho tôi nói thẳng nhé, lúc trước đồng chí Văn Hạo Nam lập lại vụ ăn này mục đích không phải là vì tra án mà là vì mục đích cá nhân."

Triệu Quốc Cường nói: "Nếu đã nói thẳng thì anh cũng đừng ngại nói rõ một chút."

Trình Diễm Đông nói: "Đồng chí Văn Hạo Nam trong công tác xen lẫn quá nhiều nhân tố cá nhân, chính là vì tính chủ quan này của hắn mà ảnh hưởng tới nắm vững toàn cục, ngoài mặt thì tựa hồ sau khi hắn tới Bắc Cảng tiến hành cải cách một cách dứt khoát hẳn hoi, xử lý không ít chuyện. Nhưng..." Trình Diễm Đông nói tới đây thì tạm dừng một chút. Nhìn nhìn vẻ mặt của Triệu Quốc Cường, phát hiện vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng, Trình Diễm Đông nói: "Tôi lấy một ví dụ nhé. Nếu anh muốn đi trừ đi cặn trong một chén nước thì nên làm như thế nào? Không thể dùng sức mà quấy được, như vậy nhìn thì như đang cố gắng, nhưng kết quả là càng quấy thì càng đục. Phương pháp Chính xác là đợi nó lắng xuống rồi mới có thể lấy cặn ra được."

Triệu Quốc Cường gật đầu, cũng công nhận cách nói này của Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông nói: "Trên Công tác tiến hành theo tuần tự vĩnh viễn là dễ khiến cho người ta chấp nhận hơn là dao to búa lớn, cũng dễ đạt được hiệu quả tốt hơn." Đây là suy nghĩ thực sự của hắn, cũng là đề nghị của hắn đối với công tác về sau của Triệu Quốc Cường.

Triệu Quốc Cường nói: "Diễm Đông à, cám ơn lời nhắc nhở và đề nghị của anh, về sau công tác của tôi còn cần sự ủng hộ và phối hợp của anh."

Trình Diễm Đông nói: "Triệu cục yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực tương trợ!"

Văn Hạo Nam đi rồi, Bắc Cảng rõ ràng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Triệu Quốc Cường sau khi tới Bắc Cảng thì không hề rêu rao khẩu hiệu oanh oanh liệt liệt gì cả, cũng không hành động hấp tấp. Chỉ tổ chức học tập trong nội bộ công an. Chỉnh đốn kỷ luật, đối với tội phạm buôn lậu mà Văn Hạo Nam vẫn tận sức đả kích. Những án kiện trước đây vẫn treo đó chưa giải quyết thì tựa hồ là gác hẳn sang một bên.

Tất cả mọi người đều ý thức được phương pháp công tác của Triệu Quốc Cường hoàn toàn bất đồng với Văn Hạo Nam, đây là một cục trưởng công an tương đối ôn hòa, đối với Bắc Cảng trên dưới mà nói thì người như vậy dễ dàng được mọi người chấp nhận hơn.

Bắc Cảng tựa hồ khôi phục lại những ngày tháng bình tĩnh khi xưa, ít nhất thì ngoài mặt là như vậy.

Gần đây việc vui của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải không ngừng, hiệu ứng của hội kinh mậu mùa hạ trước đó ở kinh thành đang không ngừng hiện ra, đoàn khảo sát nối tiếp nhau tới, thỉnh thoảng cũng ký được hợp đồng lớn, Trương đại quan nhân từ sau khi bị cướp đi quyền quản lý thì cũng chẳng quan tâm tới chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa, trừ vài lần hội nghị chống lũ phòng lụt và sản xuất nông nghiệp ra thì hắn rất ít ra mặt ở nơi công cộng.

Quan hệ giữa Phó bí thư Thị ủy Cung Kì Vĩ và Trương Dương cũng hạ thấp tới cực điểm, có điều may mắn vẫn chưa ảnh hưởng tới công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Những ban lãnh đạo nong cốt mà Trương Dương tổ kiến trước đây vẫn là lực lượng nòng cốt của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Cung Kì Vĩ vẫn tiếp tục sử dụng phương pháp quản lý trước đây của Trương Dương, áp dụng thái độ thả lỏng đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, có thể nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu trừ thay người quản lý ra thì không có thay đổi gì khác. Điều này bảo đảm cho công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu luôn được ổn định.

Tâm tình của đám cán bộ trẻ tuổi do Thường Hải Thiên cầm đầu cũng dần dần bình phục, bọn họ cũng an tâm công tác, Trương Dương nếu có thể bình thản chịu đựng tình huống trước mắt thì bọn họ vì sao lại không thể?

Thật ra có một số người, một số việc là phải phát sinh liên hệ, tuy rằng Trương Dương cố ý phân rõ giới tuyến với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng tập đoàn Lam Tinh của Nam Triều Tiên tới vẫn khó tránh khỏi liên hệ Trương Dương và khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại với nhau.

Tập đoàn Lam Tinh lần này tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu khảo sát là vì Trương Dương lúc trước đề xuất mời, hiện giờ Trương đại quan nhân tuy rằng không tiếp tục chấp chưởng quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa, nhưng là bí thư thị ủy Tân Hải, hắn vẫn phải ra mặt tiếp đãi.

Phụ trách nhiệm vụ khảo sát lần này của tập đoàn Lam Tinh vẫn là Kim Mẫn Nhi, cô ta vừa xuống phi cơ thì phát hiện Trương Dương không hề tự mình ra đón, người phụ trách nghênh đón là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ, thị trưởng thành phố Tân Hải Hứa Song Kì, Kim Mẫn Nhi lập tức liền có chút không vui, sau lễ tiết bắt tay thì Kim Mẫn Nhi hỏi: "Trương Dương vì sao không tới?"

Hứa Song Kì không rõ quan hệ của Kim Mẫn Nhi và Trương Dương, hắn cười nói: "Kim tiểu thư, bí thư Trương trước mắt đã không còn phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa rồi."

Kim Mẫn Nhi nói: "Là anh ta mời chúng tôi tới đây khảo sát, nếu anh ta không phụ trách chuyện này thì như vậy cũng không cần phải khảo sát nữa."

Cung Kì Vĩ nghe thấy cô ta nói như vậy thì không khỏi bật cười, thật đứng là rất nhiều chuyện thiếu thằng ôn này thì đúng là không thể làm được. Cung Kì Vĩ nói: "Kim tiểu thư, Trương Dương là bí thư thị ủy Tân Hải, trừ khu bảo lưu thuế nhập khẩu ra hắn còn có rất nhiều chuyện khác, cô cũng đừng nóng, đợi tới Tân Hải rồi tôi sẽ bảo hắn phụ trách toàn bộ quá trình của công tác tiếp đãi."

Vẻ mặt của Kim Mẫn Nhi lúc này mới thoáng dịu đi một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.