Trương Dương chỉ chỉ vào bờ cát dưới chân rồi ngồi xuống trước, Kiều Mộng Viện cũng ngồi xuống, ở phía bên phải Trương Dương, Trương Dương vỗ vỗ vào vai phải của mình: "Không ngại không ngại cho cô mượn vai."
Kiều Mộng Viện nói: "Tạm thời không dám phiền."
Trương Dương bật cười ha ha, duỗi thẳng chân ra, Kiều Mộng Viện không giống như hắn mà vẫn ngồi ở đó, co đùi lại, tất nhiên là bọc hai chân trong váy dài.
Nhìn ánh mắt có chút thê lương của Trương Dương dưới ánh trăng, Kiều Mộng Viện nói: "Có phải có chút không vui hay không?"
Trương Dương lắc đầu: "Tôi vì sao phải không vui?"
Ở phía Khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại có một vầng pháo hoa bắn lên, nở rộ lóng lánh trong trời đêm.
Kiều Mộng Viện nhìn về phía pháo hoa, nói: "Tối nay nhân vật chính vốn nên là anh."
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi là nhân vật chính mà, giờ này khắc này, chúng ta một là nam nhân vật chính, một là nữ nhân vật chính, tôi rất vui."
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi là nói về khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Trương Dương nói: "Không sao cả, cả đời người không ai có thể vĩnh viễn ở trên đỉnh sóng, ai ngươi có lúc đi xuống, cho dù là cha cô cũng không ngoại lệ, huống chi là một nhân vật nhỏ như tôi."
Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối, ví dụ như một việc mà anh cho rằng là rất nhỏ, tôi thì lại coi là chuyện lớn, chuyện mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060564/chuong-1136-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.