Ngũ Đắc Chí lắc đầu, quay người lại thì mới phát hiện Trương Dương đã đứng ở cạnh giường mình, hắn cười cười, bề ngoài của hắn khôi phục rất tốt, ít nhất cũng khôi phục được tám phần bộ dạng trước đây, chỉ là cục bộ còn có một số những vết sẹo mới cần tiến hành phẫu thuật lần thứ hai.
Trương Dương cầm hoa mang đến vào bình: "Đắc Chí, rất vui vì anh đã trở lại."
Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi vẫn luôn ở đây mà!" Hắn buông gương, nói: "Trước đây thủy chung không dám soi gương, hôm nay nhìn mình trong gương, phát hiện thật ra tất cả đều không có gì thay đổi cả."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh thủy chung vẫn là anh."
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Trong khoảng thời gian này thay đổi chỉ có bản thân tôi."
Trương Dương cười nói: "Bộ dạng cũng không quan trọng." Hắn nhìn nhìn vết sẹo trên mặt Ngũ Đắc Chí.
Triệu Thiên Tài nói: "Bác sĩ nói còn phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai, tiêu trừ những vết sẹo mới."
Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, tôi sẽ cho anh ít thuốc mỡ, rất hữu hiệu với loại sẹo này."
Ngũ Đắc Chí từ trên giường đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút rồi đi tới trước cửa sổ, vén màn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến Ngũ Đắc Chí không mở mắt ra được, qua một hồi lâu hắn mới thích ứng, chớp chớp hai mắt nói: "Trương Dương, tôi nghe nói gần đây anh gặp một số phiền toái?"
Trương Dương nhìn thoáng qua Triệu Thiên Tài, hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060557/chuong-1134-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.