Trương Dương gật đầu: "Chuyện này quả thực kỳ quái, bà ta chỉ là bảo mẫu của Liễu Đan Thần, nhưng vừa rồi tôi lại lưu ý thấy khi Liễu Đan Thần đối mặt với bà ta thì tựa hồ có chút khẩn trương, theo lý thuyết thì chủ nhân sẽ không đối với bảo mẫu như vậy." Trong đôi mắt hắn lóe ra quang mang hưng phấn.
Trần Tuyết tựa hồ đã đoán được tâm ý của hắn, nói khẽ: "Anh muốn làm gì?"
Trương đại quan nhân ngẩng đầu nhìn căn phòng còn sáng đèn của Liễu Đan Thần rồi nói khẽ: "Lát nữa tôi sẽ quay lại xem người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Đêm dài người vắng, Trương đại quan nhân một thân hắc y, đội tất chân, mặc dạ hành trang kinh điển một lần nữa tới ký túc xá của viện kinh kịch, đối với hắn mà nói thì tường vây của viện kinh kịch là vô ích, hắn phi thân qua tường vậy, lặng lẽ tới dưới căn nhà mà Liễu Đan Thần ở dọc theo ống dẫn nước, giống như linh viên trèo lên, tới phía trước cửa sổ chỗ ở của Liễu Đan Thần, nhìn thấy vèn đóng chặt,trong phòng chiếu ra ánh sáng le lói.
Trương đại quan nhân dí sát tai lên tường, dỏng tai lắng nghe, nghe thấy giọng nói lẩm bẩm, tựa hồ như đang đọc chú ngữ gì đó.
Một lát sau thì nghe thấy giọng nói có chút sợ hãi của Liễu Đan Thần: "Cô, cô muốn làm gì?"
Giọng nói khàn khàn đó nói: "Yên tâm, sẽ không sẽ không làm thương tổn tới cô đâu."
Liễu Đan Thần nói: "Nhưng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060546/chuong-1130-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.