Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Hắn nếu tiếc tiền thì có thể vứt bỏ khu đất đó."

Tiết Thế Luân nói: "Vứt bỏ ư? Tiền ký quỹ là bao nhiêu? Năm trăm ngàn đấy! Ha ha, hai vợ chồng bọn họ tính hết các nước, chỉ muốn nâng cao tiền ký quỹ để loại đối thủ cạnh tranh, lại không ngờ rằng lần này là cầm đá đập vào chân mình."

Tạ Khôn Cử nhìn thấy Trương Dương và Tiết Thế Luân đứng chung một chỗ thì do dự một chút, cuối cùng vẫn đi về phía này.

Tiết Thế Luân tươi cười, Trương Dương cười còn tươi hơn, sự khoái hoạt của hai người này là dựa trên cơ sở nỗi đau của người khác.

Tạ Khôn Cử nhìn thấy bọn họ, do dự một chút về phía vẫn đi tới, từ xa đã cười nói: "Thế Luân huynh, không ngờ hôm nay anh cũng tới đây cổ động."

Tiết Thế Luân mỉm cười bắt tay với Tạ Khôn Cử: "Tôi chỉ là tới đây để xem náo nhiệt thôi, hôm nay cũng không tính là đến không, đã được kiến thức sự quyết đoán của Tạ tổng, bỏ nhiều tiền như vậy dể giành lấy khu đất Thành Thể này, thật sự là khiến cho người ta bội phục."

Trong lòng Tạ Khôn Cử thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tiết Thế Luân, không phải thằng cha này tới đây vô giúp vui, lại giả thần giả quỷ với tên Trương Dương này thì mình sao lại trúng bẫy của bọn họ?

Tiết Thế Luân nói: "Tôi còn có việc, các anh tán gẫu nhé!" Hắn trốn cũng rất nhanh, ném tất cả chuyện lại cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân vẫn cười rất vô tâm vô phế: "Tạ tổng, chúc mừng anh!"

Tạ Khôn Cử lạnh lùng nói: "Anh vừa rồi không phải là đã chúc mừng rồi ư?"

Trương Dương nói: "Tôi quên mất, đúng rồi, vừa rồi quên nói với anh, Tống Ích Sinh đã lọt vào tay cảnh sát rồi, về phần Triệu Duyên Khánh thì hắn cũng không chạy được đâu."

Tạ Khôn Cử cười lạnh nói: "Vậy, là tôi nên chúc mừng anh mới đúng."

" Không cần chúc mừng, đây là điều tôi nên làm, anh nói đám người này sao đui mù như vậy chứ, đi chọc vào tôi? Không biết tôi có tiếng là có thù tất báo ư?" Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người đi vào ô tô.

Tạ Khôn Cử nhìn theo hắn, mí mắt phải không khỏi giật giật. Hắn đã sớm được từng nghe nói tới sự cuồng vọng của Trương Dương, hôm nay mới xem như chân chính lĩnh giáo, người trẻ tuổi kiêu ngạo như vậy hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy, có thù tất báo ư? Hắn sai người đập quầy của Trương Dương, thằng ôn này chẳng những tra tới gốc tới ngọn tới người mình, hơn nữa lập tức làm ra phản kích, nếu so sánh thì tổn thất của mình lớn hơn, hiện tại không biết là ai nên trả thù ai?

Tiết Thế Luân ngồi bên trong xe Bentley, rất thích ý tựa vào ghế sau, lái xe chậm rãi khởi động ô tô, sau khi rời khỏi bãi đỗ xe thì một giọng nữ trầm thấp nói: "Anh không ngờ lại ra mặt vì hắn?"

Tiết Thế Luân nói: "Có gì không đúng ư?"

" Vì tiểu tử này mà đắc tội với Tạ Khôn Cử thì có đáng không?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Em là nói anh không nên không thể trêu vào Tạ Khôn Cử?"

"Anh hiểu ý của em."

Tiết Thế Luân lại rút ra một điếu xì gà, lấy ra bật lửa ZIPPO rồi châm lửa, sau đó nheo mắt lại, nhìn hình ảnh khói và ánh sáng đan vào nhau, nói khẽ: "Tạ Khôn Cử không dám tìm anh gây chuyện, chuyện này hắn nhất định rất hận Trương Dương. Vốn nếu anh không giúp hắn thì Tạ Khôn Cử chưa chắc đã dính phải vố đau như vậy, ha ha!"

Sau khi Trương Dương cười một tiếng rồi nói: "Anh muốn hắn chịu thiệt, muốn thù của Trương Dương và hắn càng kết càng sâu."'

" Thằng ôn Trương Dương này thật sự là không biết trời cao đất rộng, Tạ Khôn Cử có bối cảnh gì mà hắn cũng dám trêu chọc!"

Tiết Thế Luân nói: "Em cho rằng hắn chỉ là vì xung động ư?Đừng khinh thường thằng ôn này, Tạ Khôn Cử không cừu không oán với hắn, vì sao lại mà đập quầy hàng của hắn? Mục tiêu của Tạ Khôn Cửlà Kiều Mộng Viện, hắn là muốn phát tiết hận thù cá nhân, Kiều Chấn Lương đoạt đi vị trí của đại ca hắn, hắn muốn trút giận cho Tạ Khôn Thành, nhưng những người hắn phái đi thật sự là rất không ra gì, Trương Dương tuy rằng xung động, nhưng đầu óc của hắn rất tốt, dám ở ở kinh thành gióng trống khua chiêng làm như vậy, em cho rằng sau lưng hắn không có ai ủng hộ ư?"

" Anh là nói Văn gia?"

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Em không ngờ lại nghĩ đến Văn gia, Văn Quốc Quyền tuy rằng lợi hại, nhưng hắn vẫn không đến mức muốn đắc tội với Chu lão."

" Chuyện trong quan trường của các anh thật sự rất phức tạp."

Nghe thấy câu này, ánh mắt của lại đột nhiên ảm đạm rồi, một lát sau mới chậm rãi nói: "Anh chỉ là một thương nhân mà thôi!"

Muốn ở kinh thành rộng lớn tìm một người cũng không dễ dàng, nhưng nếu ở trong phạm vi nhất định, muốn tìm ra một người cũng không khó, Triệu Duyên Khánh là bị Sử Anh Hào của Bát Quái môn bắt được, vốn dựa theo quy củ giang hồ, Bát Quái môn sẽ không nhúng tay vào chuyện của Quy Dương môn, nhưng Triệu Duyên Khánh đánh bị thương Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng là đệ tử quan môn của Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo tuy rằng đã chết, nhưng ông ta là tâm đầu ý hợp chi giao với chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải, ai khi dễ đồ đệ của vị lão hữu này, Sử Thương Hải đương nhiên sẽ không buông tha.

Trương Dương sau khi nhận được tin tức thì ngay lập tức chạy tới bể Tể Chúng, Sử Anh Hào dẫn hai vị sư đệ nhốt Triệu Duyên Khánh trong phòng thay quần áo.

Triệu Duyên Khánh eo thắt khăn tắm, tuy ở dưới tình trạng này bị người ta chặn đường, nhưng biểu hiện của thằng cha này vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, ngồi trên giường mát xa, ăn một cây cà rốt, sau đó thì uống ngụm trà lớn, cái yết hầu to tướng không ngừng lên tiếng.

Bọn Sử Anh Hào không hề ra tay, chỉ báo đem tin tức cho Trương Dương, vốn Sử Thương Hải khôngmuốn hiện thân, dù sao mọi người môn phái bất đồng, Sử Anh Hào cũng không muốn công khai kết thù với Quy Dương môn, nhưng Triệu Duyên Khánh tựa hồ cảm thấy được gì gddos không đúng, hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này, cho nên Sử Anh Hào không thể không hiện thân ngăn lại.

Bọn họ cho tới bây giờ cũng không ra tay, Triệu Duyên Khánh tự thấy cũng không có bản sự chiến thắng Sử Thương Hải, cho nên hắn cũng không lựa chọn xông ra.

Khi Trương đại quan nhân chạy đến thì hai bên đã giằng co gần mười phút rồi.

Trương Dương đi vào phòng thay quần áo mỉm cười mỉm cười gật đầu nói với Sử Anh Hào: "Anh hào huynh, chuyện ở đây cứ giao cho tôi."

Triệu Duyên Khánh lại cắn một miếng cà rốt, sau đó thì giậm mạnh xuống đất, cười lạnh nói: "Bát Quái môn từ lúc nào bắt đầu làm chó săn cho người khác thế?"

Sử Anh Hào đang muốn nổi giận thì lại nghe Trương Dương nói: "Quy Dương môn cũng được coi là môn phái vang dnh đương đương, đáng tiếc anh không đi theo chính đồ, không những làm chó cho người khác. Hơn nữa còn cắn người lung tung. Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ anh."

Triệu Duyên Khánh nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Tiểu tử, có gan thì đơn đả độc đấu với tao."

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh xứng ư?"

Triệu Duyên Khánh mở tủ quần áo ở đầu giường, chậm rãi mặc quần áo vào. Trần truồng đánh nhau thì võ công khẳng định sẽ suy giảm mạnh, bất kể thắng thua thế nào thì cũng không phong quanh, Triệu Duyên Khánh mặc xong quần áo mặc xong quần áo. Đừng nhìn quần áo mỏng manh thế này không mang tới chút tác dụng phòng hộ nào, nhưng lại có thể khiến hắn yên tâm, lại có thể có thể tạo được tác dụng trấn định tâm thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.