Chương trước
Chương sau
Liễu Đan Thần nhảy xuống bảo hộ Cố Dưỡng Dưỡng thì cũng bị đả thương.

Chờ Kiều Mộng Viện bọn họ nghe tin chạy đến thì đám người đó đã rời khỏi rồi, bọn họ hiển nhiên là có tổ chức có dự mưu, tới cũng nhanh mà rút cũng nhanh, bảo vệ hiện trường không tóm được ai cả. Trương đại quan nhân nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn ở hiện trường thì mặt tái xanh, dù sao ở trên hội kinh mậu cấp bậc như thế này mà phát sinh loại chuyện này thì tính chất rất ác liệt, ảnh hưởng rất xấu.

Người phụ trách của đơn vị Chủ sự đang ở đó không ngừng xin lỗi Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương tới thì vội vàng ra đón, cô ta trước giờ tính tình luôn rất tốt cũng không che giấu được vẻ giận dữ trên mặt: "Trương Dương, nhất định phải tra rõ chuyện này."

Trương đại quan nhân gật đầu, hắn tới bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, quan tâm nói: "Sao rồi, em có đau không?"

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương tới thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót, mắt đỏ cả lên, nhưng cô ta vẫn lắc đầu.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của cô ta, thật sự là thương xót vô cùng, hắn mỉm cười nói: "Đừng sợ, thằng nào đánh em, anh sẽ đánh gấp đôi, món nợ ngày hôm nay, anh nhất định sẽ tính sổ với chúng."

Kiều Mộng Viện nói: "Về khách sạn đã rồi nói."

Trở lại khách sạn, Trương Dương trước tiên giúp Cố Dưỡng Dưỡng kiểm tra thương thế một chút, sau khi người khác đi rồi, Cố Dưỡng Dưỡng có chút xấu hổ nói: "Đám người đó võ công rất cao, người giao thủ với em một chưởng đánh vào sười trái của em, đến bây giờ vẫn còn đau."

Trương Dương bảo cô ta vén áo phông lên, Cố Dưỡng Dưỡng tuy rằng trong lòng thích Trương Dương, nhưng ở trước mặt hắn để lộ da thịt thì vẫn ngượng ngùng vô cùng, cô ta cắn cắn môi, nhắm mắt lại rồi lúc này mới chậm rãi vén áo lên.

Trương đại quan nhân trong lòng không hề có một chút suy nghĩ bẩn thỉu nào, thấy trên da thịt trong suốt như ngọc của Cố Dưỡng Dưỡng có một dấu chưởng màu xanh, ngón tay của Trương đại quan nhân chạm đến vết chưởng, cảm thấy chỗ da thịt mà hắn chạm vào nóng rực, hắn nói khẽ: "Quy Dương chưởng, tu luyện môn công phu về tay này cũng không dễ dàng gì." Hắn một tay cầm môn của Cố Dưỡng Dưỡng, một tay đặt lên da thịt của Cố Dưỡng Dưỡng, nội lực ùa ra, Cố Dưỡng Dưỡng cảm giác bên trong kinh mạch là một mảng ấm, vết chưởng màu xanh ở sườn trái dần dần mờ đi, đau đớn cũng dần dần biến mất, ước chừng sau năm phút đồng hồ thì vết chưởng đã triệt để biến mất, da thịt chỉ còn hơi ửng đỏ.

Trương Dương lấy thuốc trị thương ra bôi giúp cô ta, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi một buổi tối là có thể hoàn toàn khôi phục."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh Trương Dương, cám ơn anh."

Trương đại quan nhân cười nói: "Cám cơn cái gì? Nếu lần này không phải vì giúp anh thì em cũng không phải chịu ủy khuất như vậy."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh phải dậy em thêm mấy món kungfu lợi hại, mấy món anh dậy em trước kia không được rồi, gặp phải cao thủ chân chính thì thoáng cái là bại."

Trương Dương cười nói: "Được rồi, anh đồng ý với em." Hắn đứng dậy đi thăm Liễu Đan Thần.

Một quyền bị thương trên đùi, lúc ấy cô ta tung chân đá đối phương, đối phương lại một quyền đánh vào đùi cô ta, chân trái của cô ta cũng sưng vù.

Trương Dương bảo cô ta đặt chân lên đầu gối mình, giúp cô ta xoa bóp vết thương. Kiều Mộng Viện cũng ở trong phòng, Liễu Đan Thần lộ ra có chút ngượng ngùng. Mặt đỏ tới tận mang tai. Trương đại quan nhân thì không thấy gì. Khi giúp người chữa bênh, thằng ôn này ngay cả một chút tà niệm cũng không có, hắn phát hiện những người công kích Liễu Đan Thần và Cố Dưỡng Dưỡng không nghi ngờ gì nữa đều là cao thủ. Liễu Đan Thần bị bôi lôi quyền đánh bị thương, Trương đại quan nhân chỉ từ tình huống bị thương của hai người họ cũng phán đoán ra võ công của đối phương là từ môn nào.

Sau khi Giúp Liễu Đan Thần chữa thương xong, Trương Dương và Kiều Mộng Viện trở lại phòng của cô ta. Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Thật sự không ngờ lại sẽ phát sinh loại chuyện này, không biết rốt cuộc là chọc vào ai?"

Trương Dương nói: "Ân oán giang hồ, loại chuyện này, không phải thông qua cảnh sát có thể giải quyết được."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh trăm ngàn lần đừng xung động, nơi này là kinh thành, không phải ở Bắc Cảng, chuyện ầm ĩ lên thì khẳng định không dễ kết thúc."

Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy thì cũng không thể để người khác khi phụ mình được, chuyện hôm nay tôi tự có biện pháp."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không cho phép anh gây chuyện, từ giờ trở đi. Anh đi đâu thì tôi theo đó."

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi nếu đi vệ sinh thì sao?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh chỉ cần dám thì tôi sẽ đi theo!"

Nơi Trương đại quan nhân muốn vào tất nhiên không phải là là WC nam. Hắn đầu tiên tới Bát Quái môn. Gặp lão gia tử Sử Thương Hải, hắn kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay. Vừa rồi khi chữa thương cho Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, hắn đã nhận định họ bị thương bởi hai loại võ công Quy Dương chưởng và Bôn Lôi quyền, môn phái võ lâm của kinh thành, Sử lão gia tử biết rõ hết, cho nên Trương Dương đến thỉnh giáo y đầu tiên.

Sử Thương Hải nói: "Quy Dương chưởng là công phu của Quy Dương môn lão Cát gia, đương gia hiện tại là Cát Hạc Thanh, thư ký trưởng của võ hiệp kinh thành, hắn cũng rất khá, ở Đức Dương môn mở một trường dạy võ thuật, đệ tử rất đông, về phần Bôn Lôi quyền, người truyền dạy thực sự hiện tại đã không còn là người trong võ lâm, hắn tên là Lý Thái Trung, trước mặt là hiệu trưởng kiêm bí thư của cảnh giáo kinh thành, đi chính lộ, có điều cậu cũng không thể từ trong thương thế nhận định là bọn họ làm được."

Kiều Mộng Viện nói: "Những người này cũng có chút thanh danh, không thể đi làm ra loại chuyện lưu manh vô lại này được."

Trương Dương nói: "Bọn họ không làm, nhưng đệ tử của bọn họ chưa chắc đã không dám làm, cho dù không phải bọn họ tự mình làm, cũng phải gánh vác trách nhiệm quản giáo không nghiêm."

Sử Thương Hải nghe thấy câu này, cũng có chút cũng có chút nóng lên, trước đây đệ tử của y cũng là như vậy, mình và Trương Dương cũng là không đánh thì không quen nhau, Sử Thương Hải cười nói: "Anh ở trên Tiến Khấu trường thành một trận thành danh, người trong võ lâm của kinh thành có gan tới khiêu chiến anh thực sự là không nhiều lắm."

Trương Dương nói: "Từ tình huống bị thương của Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần cho thấy, đối phương khẳng định là cao thủ trong môn, tôi hiện tại đi tìm bọn họ lý luận."

Sử Thương Hải thở dài nói: "Trương Dương, hay là để tôi mời họ đến, hỏi rõ đã rồi hẵng nói? Có lẽ bọn họ sẽ nể mặt tôi mấy phần."

Trương Dương nói: "Lão gia tử, chuyện này không cần phiền tới ngài, ngài nếu ra mặt, bọn họ cũng chưa chắc đã chịu giao người ra, người trong giang hồ, ai không mà không bênh vực bên mình."

Sử Thương Hải biết hắn nói cũng có lý, chỉ dựa vào thương thế liền nhận định là người trong môn gây nên, người khác mười phần có chín sẽ không thừa nhận. Y nói khẽ: "Trương Dương, anh cứ như vậy tìm tới cửa, có phải là có chút lỗ mãng không?"

Trương Dương nói: "Tôi tới nói rõ lí lẽ, bọn họ nếu không giảng đạo lý thì tôi chỉ có thể làm việc lỗ mãng thôi."

Kiều Mộng Viện và Trương Dương rời khỏi Bát Quái môn, trước khi lên xe Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương một cái, cô ta không nói gì, mở cửa xe ngồi vào, sau đó nói: "Đi đâu trước?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.