Tang Bối Bối ngồi xuống cạnh Trương Dương, cô ta căn bản không để Trần Cương vào mắt, coi như là một phần tử hủ bại, thật sự là nghĩ không thông, Trương Dương vì sao muốn ăn cơm với loại người này.
Trương Dương cười nói: "Bí thư Trần, tôi ở đại sảnh gặp Bối Bối, cho nên liền dẫn cô ta đi ăn cơm cùng, không ngại không ngại chứ?"
Trần Cương liên tục lắc đầu: "Không ngại, không ngại, mọi người đều là bằng hữu mà." Trong lòng lại thầm nghĩ, thằng cha này đúng là lớn mật, không ngờ dám dẫn tiểu tình nhân theo rêu rao như vậy, nếu chuyện này truyền tới tai bí thư Tống, chỉ sợ đủ để hắn toi mạng, nhưng Trần Cương nghĩ lại vạn nhất vạn nhất chuyện này truyền ra thằng cha này thằng cha này liệu có cho rằng là mình từ trong phá rối hay không? Cho nên mới nói người không biết gì thì vô tội, người biết càng nhiều thì càng phiền phức.
Tang Bối Bối quan tâm tới hắn.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Trương Dương bảo Tang Bối Bối rót rượu, trước mặt Trần Cương, biểu hiện của Tang Bối Bối cũng rất nhu thuận, rót đầy chén rượu trước mặt cho Trần Cương. Trần Cương có chút thụ sủng nhược kinh, Tang Bối Bối tuy rằng mặc gợi cảm, nhưng Trần Cương không dám liếc cô ta thêm cái nào. Nữ nhân của Trương Dương, hắn không thể trêu vào.
Trương Dương nhìn ra vẻ mất tự nhiên của Trần Cương, hắn cười nói: "Bí thư Trần, Bối Bối không phải người ngoài, tìm tôi tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060458/chuong-1104-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.