Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Kiều lão, thật ra ngài cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu, trên đời này dù sao cũng có quá nhiều chuyện khiến ngài phải bận tâm."

Kiều lão gật đầu nói: "Nhìn thấu nhưng lại không bỏ xuống được, trên đời này đa số người đều là như vậy."

Kiều Mộng Viện tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, Trương Dương cầm lấy ô từ tay cô ta, trước khi đi đột nhiên hỏi: "Cô có muốn biết ông nội cô nói gì với tôi hay không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Bí mật sở dĩ trở thành bí mật là bởi vì rất ít người biết, anh nếu nói cho tôi biết thì không còn là bí mật nữa rồi."

Trương đại quan nhân cũng rất đồng ý vẫn những lời này của Kiều Mộng Viện, mỗi người đều nên có bí mật của mình. So sánh với với người khác, bí mật của hắn chắc nhiều hơn một chút, trên đời này rất ít người chịu tin hắn là người từ triều Tùy tới, một người nếu có quá nhiều bí mật, như vậy hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác cô độc, bởi vì mỗi một bí mật đều là một tâm sự, đè sâu ở trong lòng anh.

Cho dù là Trương đại quan nhân tính tình cởi mở cũng có lúc buồn chán, bí mật đè nặng trong lòng giống như một chén rượu cay, hắn chỉ có thể tự mình gặm nhấm.

Ba giờ sáng, Trương Dương bị một trận tiếng chuông di động dồn dập làm tỉnh, hắn nhíu mày cầm điện thoại nhìn nhìn, phát hiện là số của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.

Hắn có chút kỳ quái, Tống Hoài Minh rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, nhất là vào đêm khuya, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì quan trọng?

Giọng nói của Tống Hoài Minh rõ ràng mang theo vẻ bất an, mất đi sự trấn định ngày xưa, giọng nói của y trầm thấp: "Trương Dương, cậu lập tức tới Xuân Dương một chuyến."

Trương Dương nói: "Sao cơ?"

Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Diễm Hồng trên đường tới Kinh Sơn gặp tai nạn giao thông, ô tô mất khống chế rơi xuống vách núi Thanh Đài, trước mắt đang cấp cứu, còn không biết có thương vong về người hay không?"

Trương đại quan nhân giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hắn bật dậy nói: "Bí thư Tống, tôi lập tức đi ngay..."

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cho dù là chỉ có một tia hy vọng cũng phải cứu cô ta!"

Bên ngoài trời mưa rất to, Trương Dương cũng chẳng buồn giải thích với ai, hắn lái xe phóng đi trong màn mưa.

Tống Hoài Minh lúc này đang ngồi ở trong xe của mình, thư ký Chung Bồi Nguyên nói khẽ: "Đi luôn bây giờ à?"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Lập tức xuất phát!"

Bởi vì trời mưa, từ Tân Hải đến Xuân Dương mất ba tiếng rưỡi đồng hồ, trên đường Trương Dương gọi điện thoại liên hệ với bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cũng biết chuyện này, trước mắt đang ở hiện trường xảy ra tai nạn tổ chức cứu viện.

Trên đường, Trương Dương cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh ban ngày gặp Lưu Diễm Hồng, không ngờ nhân sinh biến đổi thất thường như vậy, ban ngày vẫn còn ổn, buổi tối đã xảy ra chuyện.

Nơi Lưu Diễm Hồng Lưu Diễm Hồng phát sinh sự cố là ở xã Hắc Sơn Tử núi Thanh Đài, Trương Dương rất quen thuộc tình huống nơi đây, khi tới hiện trường đã hơn sáu giờ sáng, trời đã sáng, mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ đi, hiện trường đã bị phong bế lâm thời, xe của Trương Dương bị cảnh sát ngăn lại, hắn mở cửa xe nhảy xuống, nhìn thấy Kiều Bằng Phi đứng cách đó không xa thì liền gọi tên Kiều Bằng Phi.

Kiều Bằng Phi xoay người lại nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng đi tới dẫn hắn vào.

Kiều Bằng Phi không biết Trương Dương sẽ tới, hắn nói với Trương Dương: "Mưa to quá, đường phía trước bị sập, là cản trở xe cứu thương. Đã phái nhân viên đi vòng qua, có điều bọn họ tới giờ vẫn chưa tìm thấy chiếc xe gặp tai nạn."

Bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã mặc áo mưa đứng ở chỗ cao, gã rõ ràng có chút lo lắng, từ khi biết xảy ra chuyện đến bây giờ đã qua bốn tiếng đồng hồ, hiện tại vẫn chưa tìm được chiếc xe xảy ra tai nạn.

Kiều Bằng Phi và Trương Dương tới bên cạnh gã, lớn tiếng nói: "Bí thư Đỗ, Trương Dương tới rồi."

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương thì thở dài, vỗ vai hắn. Người người đi tới lều được dựng lâm thời ở bên cạnh.

Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ. sao xe của bí thư Lưu rơi xuống vách núi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Từ tình huống ở hiện trường cho thấy, chắc là có một chiếc xe rơi xuống vách từ chỗ cua, tối hôm qua bí thư Tống đột nhiên gọi điện thoại cho tôi. Nói thính trưởng Lưu xảy ra chuyện, ô tô rơi xuống vách núi ở núi Thanh Đài. Tôi tổ chức nhân viên suốt đêm tiến hành tìm kiếm ở đường núi. Hai tiếng đồng hồ trước phát hiện dấu vết va chạm xe ở đây."

Trương Dương nói: "Va chạm xe?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Từ những linh kiện phân tán ở hiện trường cho thấy, chắc đã xảy ra sự cố đâm nhau, nhưng mưa to quá, tầm nhìn xuống phía dưới rất thấp, đội viên phòng cháy vốn muốn thử đi xuống vách núi, nhưng không thể thành công." Lúc này bộ đàm vang lên, là đội ngũ đi vòng xuống vách núi để tìm kiếm gặp phiền toái, cầu đi thông tới đáy cốc bị lũ bất ngờ chặt đứt. Bọn họ không thể tiếp tục đi nữa.”

Đỗ Thiên Dã không nhịn được mắng: "Mẹ kiếp!"

Trương Dương nói: "Để tôi thử xem!"

Kiều Bằng Phi và Đỗ Thiên Dã đồng thời nhìn về phía hắn.

Trương Dương nói: "Tôi xuống từ vách núi, nếu thính trưởng Lưu có thể gọi điện thoại cho bí thư Tống thì chứng minh cô ta vẫn còn sống, càng sớm tìm được cô ta thì hy vọng sống sót lại càng lớn, không thể trì hoãn được."

Đỗ Thiên Dã và Kiều Bằng Phi đều biết thân thủ của Trương Dương xuất chúng, có điều dưới tiền đề mưa to tại như vậy mà đi xuống xuống sườn núi thì rất mạo hiểm.

Đỗ Thiên Dã nói: "Nhưng..."

Trương Dương nói: "Đừng nhưng gì cả, nếu thính trưởng Lưu xảy ra chuyện ở đây thì hai anh đều phải gánh vác trách nhiệm đấy!"

Đỗ Thiên Dã cắn cắn môi nói: "Rồi, Bằng Phi, chuẩn bị dây thừng cho anh ta."

Trương đại quan nhân chuẩn bị xong, mang theo túi cấp cứu, với khinh công của hắn căn bản không cần dây thừng bảo hộ. Nhưng cân nhắc đến khả năng Lưu Diễm Hồng ở dưới núi có thể bị thương, cũng cân nhắc ở trước mắt bao người, dù sao cũng không thích hợp biểu hiện quá mức làm cho người ta sợ hãi, thu liễm một chút vẫn tốt hơn.

Ông trời tựa hồ rắp tâm muốn chế tạo chướng ngại cho hành động cứu viện của Trương đại quan nhân, mưa càng lúc càng to, Trương Dương còn chưa nhảy xuống vách núi thì phía trên liền có núi đá sập xuống, Trương Dương một tay cầm dây thừng, một chưởng đánh tan đá núi. Kiều Bằng Phi vội vàng đi tới đưa nón bảo hộ của mình cho Trương Dương đội lên đầu.

Đỗ Thiên Dã lớn tiếng nói: "Cẩn thận một chút!"

Trương Dương cười cười, giơ ngón cái về phía hai người, sau đó kéo dây thừng trượt xuống vách núi.

Mưa trên núi tụ vào với nhau, từ trên vách đá đổ thẳng xuống, lâm thời hình thành một thác nước, Trương Dương nhận ra vách núi này chính là cái năm đó hắn cứu Sở Yên Nhiên.Thoáng cái đã năm năm trôi qua rồi, không ngờ hắn lại xuống đây cứu người.

Dây thừng không đủ, xuống được trăm mét là hết, nhưng vách núi lại chưa tới điểm cuối. Thị lực của Trương đại quan nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng trong cốc đều là mưa bụi, căn bản không nhìn rõ có người hay không, hắn cầm dây thằng buộc lên một gốc cây thông mọc ở vách núi, dán sát người vào vách đá trơn tuột rồi tiếp tục đi xuống, vừa cẩn thận bò xuống vừa lớn tiếng gọi: "Phía dưới có ai không?" Giọng nói trung khí mười phần của hắn vang vọng trong sơn cốc, nhưng không có ai lên tiếng trả lời.

Trong lòng Trương Dương lạnh toát, hắn hiện tại đã xuống được hơn trăm mét, nhớ ngày đó Sở Yên Nhiên là may mắn được cây đỡ lại, nếu không đã sớm rơi tan xương nát thịt rồi, nếu ô tô mà Lưu Diễm Hồng ngồi từ trên vách đá lao xuống, người bên trong xe chỉ sợ dữ nhiều lành ít, có điều từ lúc Lưu Diễm Hồng gọi cho Tống Hoài Minh đã được hơn bốn tiếng, cho dù Lưu Diễm Hồng sống sót trong tai nạn thì rất khó nói cô ta có thể chống đỡ đến bây giờ.

Khi Tống Hoài Minh tới hiện trường thì Trương Dương đã xuống được hơn một một tiếng đồng hồ, bí thư tỉnh ủy đích thân tới đích thân tới hiện trường không hề được làm ầm lên. Đỗ Thiên Dã mời Tống Hoài Minh vào trong lều. Tống Hoài Minh lo lắng nói: "Sao rồi? Đã tìm được đồng chí Diễm Hồng chưa?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống, ngài đừng gấp, chúng tôi đã động viên tất cả lực lượng, Trương Dương hơn một tiếng đồng hồ trước cũng đã xuống vách núi, tìm thính trưởng Lưu rồi."

Tống Hoài Minh nói: “Vì sao lâu như vậy vẫn chưa có tin tức?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Mưa quá to, thể núi nhiều nơi cũng xuất hiện sụp đổ, hoàn cảnh ác liệt, không thể tiến hành tìm kiếm bằng trực thăng, vốn chúng tôi an bài cho nhân viên cứu viện đi vòng xuống vách núi, nhưng cầu cũng bị lũ bất ngờ làm cho sập rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Nhất định phải tranh thủ thời gian." Hắn nhìn đồng hồ: " Từ lúc tôi nhận được điện thoại của đồng chí Diễm Hồng đã qua hơn năm tiếng đồng hồ rồi, thời gian trôi qua càng lâu thì nguy hiểm mà cô ta gặp phải càng lớn."

Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống, căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm giữ được thì ô tô mà thính trưởng ngồi trước khi rơi xuống vách núi chắc đã xảy ra sự cố, dấu vết lưu lại ở hiện trường chứng tỏ còn có một chiếc xe khác."

Tống Hoài Minh mấp máy môi: "Chỉ mong mọi người được bình an vô sự." Khi nói những lời này, Tống Hoài Minh ý thức được người bên trong xe chỉ sợ dữ nhiều lành ít, giọng nói mong manh của Lưu Diễm Hồng vẫn quanh quẩn bên tai y, nhớ tới tối hôm qua Lưu Diễm Hồng cực kỳ yêu sớt gọi tên hắn, nội tâm Tống Hoài Minh đau đớn như bị cắn xé, ở trước mặt tử vong, người duy nhất mà Lưu Diễm Hồng nhớ tới là mình, y vẫn nhớ rõ câu mà Lưu Diễm Hồng dùng hết khí lực nói ra: "Hoài Minh... em yêu anh..."

Khóe mắt Tống Hoài Minh có chút nóng lên, khuôn mặt kiên nghị của y căng ra, y tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt người khác, bất kể kết quả như thế nào, y cũng phải chấp nhận, Tống Hoài Minh hít sâu một hơi, nói khẽ: "Tôi tin cát nhân tự có thiên tướng!" Những lời này y giống như là đang an ủi mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.