Chương trước
Chương sau
Tuy rằng không phải tất cả phụ nữ đều coi trọng vật chất, thế nhưng đa số phụ nữ đều dễ bị vật chất đả động, bởi vì các nàng từ chi tiết nhỏ bé này thấy được quan ái, Thường Hải Tâm chủ động ôm cái cổ Trương Dương: "Em còn tưởng rằng, anh đều quên em rồi."

"Sao có thể?" Tay của Trương đại quan nhân ôm eo nhỏ của Thường Hải Tâm, đem cô ấy đặt ở trên tường, mặt khác một tay vén quần dài của cô ấy, thân thể đè ép tại chổ đã ẩm ướt của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm đã nhận ra ý đồ của hắn, đỏ mặt nói: "Không nên ở chỗ này..." Lời của nàng cũng không nói hết, thì cảm giác được một thứ nóng rực thâm nhập trong cơ thể, vì vậy cô ấy chăm chú ôm chặt Trương Dương, nhắm đôi mắt đẹp lại, bám vào bên tai Trương Dương hô hấp trở nên gấp gáp theo động tác của hắn: "Em muốn anh..."

Trương Dương đêm đó cũng không có ăn cùng Kiều lão, Kiều lão cần một không gian, ông muốn cùng cháu gái nói chuyện.

Lúc Thường Hải Tâm đi ra bí thư thị ủy phòng làm việc, đã đổi trở về quần áo cũ cô ấy, cái quần mới mà Trương Dương mới mua cho cô ấy cần phải giặt sạch một lần.

Trở lại bên trong xe Audi, đợi một hồi, mới nhìn thấy Trương đại quan nhân áo mũ chỉnh tề, lửng thững đi ra, đi tới bên trong xe Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân cảm thấy mỹ mãn cười cười.

Thường Hải Tâm nói: "Lưu manh, mới vừa về đã nghĩ đến chuyện này."

Trương đại quan nhân cười nói: "Còn chưa có đã ghiền, đêm nay hai ta có phải nên tăng ca không?"

Thường Hải Tâm nói: "Chịu không nổi anh, anh tìm người khác đi."

Trương Dương cười nói: "Nói cái gì, em cho anh là người tùy tiện như vậy sao?"

Thường Hải Tâm nói: "Anh tùy tiện lên thì không phải người!" Nói xong chính cô ta cũng không nhịn được nở nụ cười.

Thường Hải Long và Tiết Yến cùng nhau đến đây, là vì thăm anh và em gái, đương nhiên hai người thuận tiện cũng thông báo bọn họ một việc, cũng là hai người quyết định kết hôn vào ngày thành lập Đảng năm nay.

Thường Hải Thiên có chút vô cùng kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao? Không phải nói đem hôn lễ dời lại nguyên đán sao?"

Thường Hải Long cười nói: "Bọn anh đã thương lượng một chút, vẫn là ngày thành lập Đảng tốt hơn."

Trương đại quan nhân mí mắt chớp chớp, bỗng nhiên nhếch miệng cười lên.

Thường Hải Long nói: "Cậu cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi vì sao không có thể nở nụ cười?"

Thường Hải Long nói: "Luôn cảm thấy cậu cười không có ý tốt."

Trương đại quan nhân nói: "Hải Long, Tiết Yến, hai người các ngươi có phải là phụng tử thành hôn!" Một câu nói làm Tiết Yến vẻ mặt đỏ bừng, quả nhiên khiến cho Trương Dương nói trúng, Tiết Yến mang thai, đợi không được đến nguyên đán, thật sự muốn chờ đến lúc đó, sợ rằng bụng đã lớn.

Thường Hải Long lúng túng nói: "Trương Dương ơi Trương Dương, cậu đúng là cái miệng thối."

Thường Hải Tâm cười hì hì, kéo tay của Tiết Yến nói: "Thật sao?"

Tiết Yến lắc đầu, thế nhưng biểu tình ngượng ngùng cũng đã giấu không được chân tướng chuyện này.

Thường Hải Thiên giải vây thay hai người bọn họ nói: "Loại chuyện kết hôn này, nhanh chóng trở lại nói một tiếng cùng gia trưởng hai bên, còn có một tháng, hiện tại nên chuẩn bị."

Trương Dương cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, đến lúc đó tôi sẽ làm bao lì xì lớn cho các người."

Thường Hải Long nói: "Không cần tiền lì xì của cậu, nhà mới của chúng tôi lắp đặt thiết bị là phong cách Trung Quốc, cậu giúp tôi viết vài bức tranh chữ là được.

Trương Dương nói: "Được, anh muốn cái gì tôi làm cái đó." Anh dâu kết hôn, đáp ứng đương nhiên thống khoái.

Thường Hải Tâm cười nói: "Lập tức lại có rượu mừng uống."

Thường Hải Thiên nói: "Hải Tâm, mắt thấy trong nhà chỉ còn lại một mình em, em cũng phải tranh thủ."

Thường Hải Tâm nói: "Em anh, là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, các người đều kết hôn, cha mẹ ai chiếu cố?"

Thường Hải Long cười nói: "Nói cái gì? Bọn anh kết hôn sẽ không quản cha mẹ sao? Em đừng đem bọn anh ra làm bia đỡ, Trương Dương, cậu là lãnh đạo cấp trên, cũng có thể quan tâm vấn đề cá nhân của thuộc hạ một chút, gặp phải người thích hợp thì giới thiệu cho Hải Tâm một người."

Thường Hải Tâm liếc nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân cố làm ra vẻ ừ à, trong lòng nói tôi cũng là em rể tiện nghi của anh đấy, anh bảo tôi giới thiệu đối tượng cho Hải Tâm, quá khó rồi.

Thường Hải Tâm nói: "Trương bí thư chính sự nhi đều bận không xong, làm sao lo lắng loại việc nhỏ này, các người cũng đừng bận tâm, đừng lo lắng em gái các người không gả đi được!"

Thường Hải Thiên nói: "Không lo lắng như thế, chỉ lo lắng ánh mắt của em rất cao."

Trương Dương lúc này nhận được điện thoại của Kiều lão, cũng là Kiều Mộng Viện lúc xuống lầu không cẩn thận trượt chân ngã, Kiều lão bảo hắn nhanh chóng trở lại trị liệu giúp nàng một chút. Trương đại quan nhân cười đáp ứng, hắn hướng anh em Thường gia cáo từ.

Trương Dương đi không lâu, anh em Thường gia cũng kết thúc bữa cơm, Thường Hải Tâm một mình trở về nơi ở, hai anh em Thường Hải Thiên trở về, trên đường về, Thường Hải Long nói: "Anh, anh có thấy ánh mắt Hải Tâm nhìn Trương Dương có chút không đúng hay không."

Thường Hải Thiên thở dài nói: "Em cho rằng em ấy chậm chạp không tìm người yêu là vì cái gì? Lại vì cái gì từ Lam Sơn đến Đông Giang, cuối cùng đi tới Tân Hải?"

Thường Hải Long nói: "Nhưng Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều sắp kết hôn rồi."

Thường Hải Thiên nói: "Tâm lý của con gái rất khó nắm bắt, chúng ta tuy rằng là làm anh, thật ra có vài lời cũng không tiện nói, có cơ hội vẫn là cho ba mẹ khuyên nhủ, anh thấy Hải Tâm cũng không thích hợp ở lại Tân Hải công tác."

Trương Dương đi tới Hải Dương Hoa Viên, thấy xe của Trình Diễm Đông đứng ở sát vách biệt thự Kiều lão ở, thì ra sau khi Trình Diễm Đông nhận được mệnh lệnh của Trương Dương, lập tức an bài người canh phòng nghiêm mật xung quanh Hải Dương Hoa Viên, Trương Dương ngẩng đầu, thấy Trình Diễm Đông đứng ở biệt thự lầu hai, Trương Dương mỉm cười ý bảo, cũng không có dừng lại, bước nhanh đi vào trong biệt thự Kiều lão ở.

Tiến vào biệt thự, nhân viên cảnh vệ phụ trách an toàn của Kiều lão, vẫn tiến hành kiểm tra Trương Dương.

Kiều lão tuy rằng không quan tâm đến việc này, thế nhưng cảnh vệ nhân viên bên cạnh vẫn không dám có chút lười biếng đối với công tác an toàn.

Trương Dương đi tới phòng khách, Kiều lão ngồi cùng Kiều Mộng Viện ở ghế sô pha, Kiều lão đứng dậy nói: "Sao lâu như vậy mới đến?"

Trương Dương cười nói: "Bên ngoài có một người bạn tới."

Kiều lão nói: "Mộng Viện bị trẹo chân."

Kiều Mộng Viện ngồi ở chỗ kia, chân nhỏ đặt trên băng ghế, cô ấy khoát tay nói: "Không có việc gì, lúc này đã không đau."

Trương Dương nói: "Sao không cẩn thận như thế!" Hắn đi qua, đi tới trước mặt Kiều Mộng Viện ngồi xổm xuống, nâng chân của cô ấy lên nhìn một chút, trước mặt của ông nội, bị hắn đem chân cầm trong tay, Kiều Mộng Viện không khỏi có chút xấu hổ.

Kiều lão thân thiết nói: "Thế nào?"

Trương Dương giúp đỡ Kiều Mộng Viện bóp nhẹ hai cái, cười nói: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi đã sớm nói rồi không có việc gì, nhưng ông nội vẫn kiên trì gọi anh tới, thật sự là chuyện bé xé ra to."

Kiều lão nở nụ cười ha ha: "Ông quan tâm con ngược lại là sai."

Trương Dương nói: "Sau này cô phải cẩn thận, đừng làm cho lão nhân gia lo lắng."

Kiều lão bắt chuyện Trương Dương ngồi xuống, lão nhân gia xem ra rất hài lòng, ông cười nói: "Trương Dương à, tôi xin nghỉ giúp Mộng Viện, con bé đáp ứng mấy ngày nay đi với tôi, sau đó chúng tôi đến Giang thành bên kia chơi."

Trương Dương cười nói: "Tôi vẫn đều kiến nghị Mộng Viện nghỉ ngơi nhiều, gần đây cô ấy cả ngày bận việc, thật sự là rất khẩn trương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.