Kiều Bằng Phi lái xe rời đi tại lối ra Giang thành, Kiều lão chỉ phất phất tay với hắn, cũng không làm nhiều cáo biệt, nên dặn dò đã sớm dặn dò qua, con cháu đều đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh bay cao, Kiều lão cũng rõ ràng, con đường sau này phải do chính bọn nhỏ tự đi, ông già rồi, không c1o khả năng mỗi một việc đều phải lo lắng, an bài cho con đường tương lai của bọn nhỏ.
Trương Dương nhìn xe jeep đi xa, hướng Kiều lão nói: "Bằng Phi tương lai khẳng định tiền đồ rộng lớn."
Kiều lão có hứng thú nói: "Vì sao nói như vậy?"
Trương Dương nói: "Một người thành đại sự, đầu tiên phải có cảm giác sứ mệnh, Bằng Phi có cảm giác sứ mệnh rất mạnh."
Kiều lão cười lắc đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm, ông rõ ràng cảm giác sứ mệnh theo như lời của Trương Dương là có ý gì, ông cũng lý giải cháu trai của mình, khoảng thời gian gần đây, Kiều gia liên tiếp tao ngộ phiền phức, tuy rằng không đến mức lay động căn cơ của Kiều gia, thế nhưng danh vọng của Kiều gia đã không bằng trước, Kiều Bằng Phi quyết định tiến vào con đường làm quan, chính là dưới loại tiền đề này, hắn thấy được địa vị chính trị của Kiều gia không ngừng giảm xuống, hắn muốn trọng chấn huy hoàng của gia tộc.
Kiều lão rất vui mừng trong tử tôn của mình có thể có người như vậy, vô luận Kiều Bằng Phi có thể đi tới bước nào, quan trọng nhất là hắn có tâm tiến tới, loại tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060417/chuong-1091-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.