Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Chờ bận xong tang sự của Tiết lão tôi sẽ chạy trở về."

Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện tôi nhờ anh anh đã làm xong chưa?"

Trương Dương cười nói: "Làm xong rồi, tôi tận tay đem quần áo giao cho Kiều lão, ông rất thích." Từ câu hỏi của Kiều Mộng Viện, Trương Dương càng thêm vững tin cô ấy cũng không biết chuyện đã xảy ra gần đây của Kiều gia.

Tiết lão đi quá đột nhiên, thậm chí chưa kịp nói ra nguyện vọng của ông, lễ truy điệu lúc đầu, phần lớn người lãnh đạo chủ yếu của đảng và quốc gia đích thân tới dự, cái này biểu đạt tôn trọng đối với vị nguyên lão này.

Trương Dương cũng không có đi tham gia lễ truy điệu trong đại sảnh, hắn không thích bầu không khí trầm trọng như vậy, một người đứng ở ngoài nhà tang lễ, bên tai nghe nhạc buồn trầm thấp, Trương đại quan nhân trong lòng cũng dị thường trầm trọng, hắn nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của Tiết lão khi còn sống, nếu như không phải gặp mình, Tiết lão có thể rời khỏi nhân thế từ lâu, thế nhưng mình tuy rằng trị bệnh nan y của ông, nhưng vẫn không cách nào không có ngăn cản ông rời đi, số phận của người có thể đã định trước từ lâu, cũng không phải ý chí của mình có thể dời đi.

Trương Dương thấy được một thân ảnh quen thuộc... Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri cũng không có đi tham gia lễ truy điệu, mà là lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay giao nhau để ở trên người, cúi đầu, đối mặt phương hướng của phòng truy điệu, lẳng lặng mặc niệm, Trương Dương đi qua, đi tới bên cạnh của ông, cũng không có lập tức quấy rối ông, mãi đến khi tiếng nhạc buồn kết thúc, Cố Doãn Tri ngẩng đầu lên, hướng Trương Dương gật đầu nói: "Ba đi!"

Trương Dương chỉ chỉ: "Ba, ba không đi kí tên?"

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Chân chính hoài niệm một người là để ở trong lòng!"

Nhìn bóng lưng của Cố Doãn Tri càng đi càng xa, trong ánh mắt của Trương Dương toát ra thần tình kính phục, trong quan viên hắn tiếp xúc, chỉ có Cố Doãn Tri có thể khiến cho hắn bội phục tự đáy lòng, Cố Doãn Tri sở dĩ không có đi đến lễ truy điệu, một là không muốn có gì cùng người quan trường, hai có thể là vì tránh gặp mặt Tiết Thế Luân, từ hôm nay trở đi, quan hệ của ông với vài người đã hoàn toàn là một dấu chấm tròn trên bức tranh.

Sau khi lễ tang cùng ngày chấm dứt, Trương Dương nhận được điện thoại của Kiều Bằng Phi, mời hắn đi trong nhà một chuyến.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới, cũng không thấy Kiều lão tại lễ tang cùng ngày, thậm chí không có nhìn thấy bất luận một người nào của Kiều gia Lúc đầu buổi tối Chu Hưng Dân hẹn mọi người cùng đi ăn bữa cơm thả lỏng tâm tình một chút, có Kiều Bằng Phi mời, Trương Dương chỉ có thể đẩy chuyện bên này của Chu Hưng Dân.

Muốn tìm Trương Dương chính là Kiều lão, Kiều Bằng Phi trực tiếp đem Trương Dương dẫn tới trước phòng sách, hướng hắn nói: "Ông nội muốn hỏi cậu chút chuyện."

Trương Dương gật đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chuyện này có thể có quan hệ với Kiều Mộng Viện hay không?

Gõ cửa lớn của phòng sách, sau khi nghe tiếng đáp, Trương Dương đi vào, thấy Kiều lão đang viết chữ, Trương đại quan nhân đang muốn đi xem Kiều lão viết cái gì, Kiều lão đem tranh hoặc chữ viết đã viết phân nửa, vò thành một cục ném vào trong thùng rác, trong thùng rác đã có không ít giấy.

Kiều lão nói: "Tâm thần không yên, quả nhiên không viết ra được cái gì."

Trương Dương nói: "Ngài luôn sợ tôi học bản lĩnh của ngài."

Kiều lão cười cười.

Trương Dương từ nụ cười của ông phán đoán, tâm tình của Kiều lão cũng không kém giống như trong tưởng tượng của hắn, thật ra cái này cũng rất dễ lý giải, cao thủ chính trị giống như Kiều lão, từ lâu đạt được cảnh giới đứng trước Thái Sơn mà mặt không đổi sắc. Mặc dù ông đã biết chân tướng thân thế của Kiều Mộng Viện, ông cũng sẽ cấp tốc đối mặt hiện thực, điều chỉnh tốt tâm tính.

Kiều lão nói: " Lễ tang của Tiết lão thuận lợi sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi vốn tưởng rằng ngài sẽ đi qua."

Kiều lão thở dài nói: "Lúc đầu chuẩn bị đi, nhưng lúc đi lại cải biến suy nghĩ, hoài niệm một người để ở trong lòng là tốt rồi."

Trương Dương cảm thấy kinh ngạc, không ngờ rằng Kiều lão và Cố Doãn Tri sẽ không hẹn mà cùng nói ra những lời này.

Kiều lão chỉ chỉ cái ghế đối diện nói: "Ngồi đi!"

Trương Dương nói: "Tại trước mặt ngài tôi đứng thoải mái hơn."

Kiều lão thản nhiên cười nói: "Tùy cậu!" Ông nâng tách trà trên bàn uống một ngụm nói: "Hai ngày nay có liên hệ qua với Mộng Viện hay không?"

Trương Dương nói: "Hôm nay còn gọi điện thoại, chuyện công tác." Hắn rõ ràng Kiều lão muốn hỏi cái gì, cho nên uyển chuyển truyền lại cho Kiều lão một tín hiệu, nói cho Kiều lão, Mộng Viện tất cả bình thường.

Kiều lão gật đầu nói: "Cậu chừng nào trở về?"

Trương Dương nói: " Buổi tối ngày mai."

Kiều lão nói: "Chậm lại một chút đi, Bằng Phi ngày kia đi Xuân Dương, tôi dự định cùng đi với nó, bất quá tôi không đi Xuân Dương, tôi muốn cùng cậu đi Tân Hải nhìn."

Trương Dương vừa nghe thì rõ ràng, Kiều lão là lo lắng Kiều Mộng Viện, lần này đi Tân Hải cũng không phải vì thị sát thành quả cải cách mở ra của Tân Hải, mục đích là vì nhìn cháu gái. Trương Dương nói: "Được, tôi lập tức cho lui vé xe."

Kiều lão chậm rãi buông tách trà nói: "Dì Mạnh cậu lúc chết, cậu vẫn đều đi theo bên cạnh có phải không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Phải."

Kiều lão nói: "Dì Mạnh cậu trước lúc lâm chung, có nói qua cái gì hay không?"

Trương Dương nói: "Dì ấy cũng không có nói cái gì, bất quá dì ấy có đối nói qua cái gì với Mộng Viện hay không thì tôi không rõ ràng lắm." Trương đại quan nhân đương nhiên không thể đem sự thật mình sớm biết Kiều Mộng Viện không phải là thân sinh của Kiều Chấn Lương nói ra.

Kiều lão thở dài nói: "Tôi không dối gạt cậu, tôi lần này đi Tân Hải, là muốn đem cháu gái của tôi tìm trở về, tôi không muốn đến già còn để lại cái tiếc nuối gì."

Trương Dương nói: "Kiều lão, tôi rõ ràng."

Kiều lão cũng không bàn lâu với Trương Dương, tuy rằng ông có rất nhiều lời muốn hỏi Trương Dương, nhưng dù sao có chút khó có thể mở miệng. trong cả đời này Kiều lão ít có lúc tiến thối lưỡng nan giống như bây giờ.

Trương Dương ở trong phòng sách Kiều lão hai mươi phút, thì cáo từ rời đi. Kiều Bằng Phi vẫn đều chờ hắn tại phòng khách. Thấy Trương Dương đi ra, Kiều Bằng Phi nói: "Đi, hai ta uống hai ly."

Trương Dương gật đầu. Nhìn ra được Kiều Bằng Phi hai ngày nay cũng có chút phiền muộn, Kiều Bằng Phi cho tài xế đưa bọn họ đến một quán bar tên là Hoàng Thành Căn, đặc sắc lớn nhất của quán bar này cũng là có mùi vị Trung Quốc mười phần. Có rượu có đồ ăn, càng phù hợp thói quen ẩm thực của người Trung Quốc, Kiều Bằng Phi gọi một chai rượu, bốn món ăn, ngồi trong góc với Trương Dương, cầm lấy chai rượu chậm rãi rót đầy ly nói: "Tới, làm một ly."

Trương Dương cùng hắn uống hết ly rượu, nhíu nhíu mày nói: "Anh hình như có tâm sự."

Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương, chúng ta nhận thức cũng không ít năm. Tôi coi cậu như huynh đệ, mọi việc tôi không thích giấu diếm, hai ngày nay lời đồn đãi về Kiều gia của chúng tôi cậu có nghe nói qua không?"

Trương Dương bốc một hột đậu phộng ném tới trong miệng, nhấm nuốt một hồi. trọng tâm câu chuyện của Kiều Bằng Phi khiến cho hắn khó có thể trả lời, thật ra chuyện của Kiều gia bây giờ đã làm dư luận xôn xao. Nếu như hắn nói không biết thì có chút quá mức dối trá, Trương Dương suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn gật đầu.

Kiều Bằng Phi nói: "Cậu tin tưởng sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.