Tần Manh Manh nói: "Thân là con gái, em vẫn phải làm gì đó cho ông ấy." Nói xong cô ta không khỏi cười khổ nói: "Hiện tại xem ra em không những không giúp được gì, ngược lại còn mang theo không ít phiền toái cho anh."
Trương Dương nói: "chú không sao đâu, về bệnh tình của chú ấy là do có người thổi phồng lên thôi, đồn đại ra ngoài, chính là để khiến em lo lắng, em về nước, chính hợp ý họ, nếu em lọt vào tay họ, bọn họ vừa hay có thể lợi dụng em để áp chế Hà tiên sinh."
Tần Manh Manh nói: "ông ấy rốt cuộc đã đắc tội với người nào? Nếu lai lịch số tiền của ông ấy có vấn đề, chúng ta có thể quyên tất cả tiền đi, em trước đây cũng không có quá nhiều tài phú như vậy, đối với em mà nói thì tiền không quan trọng, chỉ cần người nhà bình an là tốt rồi."
Trương Dương trấn an cô ta: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tạm thời ở tại chỗ này dưỡng thương đã." Hắn nhớ tới quyển sách tìm được từ Bắc quốc sơn trang, lấy ra giao cho Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh cầm lấy quyển sách đó, sau khi mở ra thì nhìn thấy trên trang tên sách có dòng chữ quen thuộc thì không khỏi rơi lệ, nước mắt trong suốt rơi xuống giấy, cô ta vội vàng khép sách lại, có chút ngượng ngùng cười cười với Trương Dương: "Để anh chê cười rồi."
Trương Dương nói lại một lần lai lịch của quyển sách với cô ta: "Anh thấy Hà tiên sinh cất giữ quyển sách kỹ như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060372/chuong-1078-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.